Chương 494: Nhìn Cố Lăng Kiệt Trái Tim Cô Mới Có Bến Đỗ Bình Yên
CHƯƠNG 494: NHÌN CỐ LĂNG KIỆT TRÁI TIM CÔ MỚI CÓ BẾN ĐỖ BÌNH YÊN
Sau khi Thịnh Đông Quang rời đi, anh cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Nguyệt: “Nói cho cô biết hai chuyện, thứ nhất, Thịnh Đông Quang nói, người giết Cố Lăng Kiệt không phải là người của ông ta, việc này cô nên điều tra lại, tôi nghĩ ông ta không có lý do gì để nói dối chúng ta cả.
Thứ hai, có lẽ ông ta cũng sẽ tha cho trên ám vệ đó, cũng sẽ xin lỗi với công chúng, dù sao ám vệ ám sát ngay trước mặt như vậy, nếu như cô tiếp tục đi tìm hiểu, ám vệ đó cũng sẽ không bảo toàn được nữa.”
Bạch Nguyệt cẩn thận nhìn về phía trước.
Người ám sát Cố Lăng Kiệt không phải Thịnh Đông Quang?
Cũng có nghĩa là hai người của Thịnh Đông Quang vẫn đang trà trộn trong quân khu.
Cô phải mau chóng tìm ra mới đúng chứ.
Ngoài ra cô cũng hiểu, vì bảo toàn cho tiểu Ninh, chuyện này không thể đào sâu điều tra được nữa. Cho dù có tiếp tục điều tra, cũng không thể kết tội Thịnh Đông Quang.
Thế nhưng cũng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho Thịnh Đông Quang.
Có lẽ, người ám sát Cố Lăng Kiệt trong quân khu không phải người của Thịnh Đông Quang, nhưng người tạo ra chiếc máy bay đó chắc chắn là ông ta.
“Tôi biết rồi, bên tôi tạm thời sẽ không ra tay nữa, dư luận còn lại cứ để ông ta tự giải quyết là được, ngày mai tôi sẽ đem tro cốt của Cố Lăng Kiệt lên đảo. Nơi đó là chốn cực lạc của tôi và anh ấy.” Bạch Nguyệt lạnh nhạt nói.
“Bao giờ cô trở về?” Thẩm Diên Dũng hỏi cô.
“Chưa chắc, tôi muốn ở lại đảo một thời gian, trở về sẽ liên lạc với anh, còn cần anh giúp đỡ nữa.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng nói, trong giọng lộ rõ sự mệt mỏi.
“Đừng để bản thân mệt quá, dù sao trong bụng cô vẫn còn đứa bé.”
“Tôi biết mình đang làm gì, cứ như vậy trước đã, buổi trưa tôi chưa ăn gì, muốn trở về nghỉ ngơi chút.”
“Được.” Thẩm Diên Dũng cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt nhấn đường dây nội bộ: “Đỗ Tân Bác , anh đến văn phòng làm việc của tôi một chút.”
Đỗ Tân Bác lập tức xuất hiện trong văn phòng của Bạch Nguyệt.
Trải qua ngày hôm nay, anh có thể biết được vị giám đốc mới này là người có quyền lực vô cùng lớn, đến cả Thịnh Đông Quang cũng không cho vào mắt, quyền lực phải lớn như nào chứ.
Bạch Nguyệt thấy anh đi vào liền dặn dò: “Bên Học Sinh Ha vẫn làm việc bình thường, ngoài ra, tôi cần tạo ra một trang mạng, cậu đi làm các thủ tục bình thường, sau đó tuyển biên tập, phóng viên.
Trang mạng này cần có những mảng lớn sau, thứ nhất, chuyên để công bố các chuyện xấu của một số quan viên, thứ hai, liên quan đến đời sống nhân dân và sức khỏe. Thứ ba, lập lên các hội vốn từ thiện, thứ tư, vấn đề phản ứng của người xem, thứ năm, cung cấp số điện thoại tìm kiếm, nếu như chứng thực được đúng như vậy thì mỗi người có thể có một triệu năm trăm nghìn tiền tin tức.”
“Lập nên trang mạng như vậy có thể sẽ rất khó kiếm lợi nhuận.” Đỗ Tân Bác lo lắng nói.
“Như vậy đi, tôi biết sự lo lắng của cậu, cậu chia trang mạng và Học Sinh Ha ra thành hai bộ phận quản lý khác nhau, mỗi năm tôi đầu tư riêng mười hai tỉ vào trang mạng này, tôi không cần lợi nhuận, hiểu rồi chứ?”
Đỗ Tân Bác gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
“Làm cho tốt, thưởng cuối năm sẽ không thiếu phần của cậu, yên tâm đi.” Bạch Nguyệt lại thêm vào một câu.
“Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.”
“Cố lên, có việc gì thì gọi cho tôi.” Bạch Nguyệt đem số điện thoại của mình viết cho Đỗ Tân Bác.
“Vâng, tổng giám đốc Bạch.”
Bạch Nguyệt thu bút lại: “Chuyện trang mạng, tôi muốn hoàn thành trong vòng hai tháng
“Vâng thưa giám đốc Bạch.”
Bạch Nguyệt cầm túi sách đứng lên, bước ra khỏi phòng trước, người Lâm Tiến phái đến vẫn đang đợi cô ở trong xe, thấy Bạch Nguyệt đi đến liền xuống xe mở cửa cho cô.
“Kiểm tra xe một lượt đi.” Bạch Nguyệt nói.
Người của Lâm Tiến kiểm tra xe xong, xác định không có vấn đề gì rồi Bạch Nguyệt mới lên xe.
Cô dựa người vào ghế, nhắm mắt lại, không nói một lời nào, mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
Xe dừng ở cửa biệt thự cô mới mở mắt, có lẽ là chưa ngủ đủ nên đầu rất đau, tiếp tục nhắm mắt lại chợp mắt.
Về đến biệt thự, Lâm Tiến, Trình Tiền, Trương Tinh Vũ, Lâm Thư Lam đều ở đó.
Bọn họ cúi chào cô.
Vốn dĩ không thấy vì cả, nhưng họ cúi chào khiến dòng máu nóng trong người cô tuôn chảy.
“Cảm ơn tất cả những gì phu nhân đã làm cho ám vệ.” Lâm Tiến nói.
“Mọi người không cần như vậy.” Bạch Nguyệt đi vào, bước thẳng đến trước mặt Lâm Tiến: “Cậu đến phòng làm việc đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Được.”
“Tiểu Niệm, có cần ăn cơm trước không?” Tống Tâm Vân lo lắng nói.
“Mẹ, con không có khẩu vị, mẹ cho những người khác ăn trước đi.” Bạch Nguyệt từ chối nói.
Cô thật sự không có chút khẩu vị nào, còn có cảm giác muốn nôn mửa.
Hôm nay có nhiều việc phải làm nên vẫn luôn cố nhịn, cơm trưa cũng chưa ăn.
“Vậy mẹ nấu cho con chút cháo, dù sao thì con cũng nên ăn một chút, người lớn không ăn thì em bé cũng phải ăn chứ.” Tống Tâm Vân nhìn bụng của Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt gật đầu: “Làm phiền mẹ rồi.”
“Không phiền, là điều mẹ nên làm.”
Bạch Nguyệt đi vào thư phòng, Lâm Tiến đi theo cô, đóng cửa lại. “Có mấy việc, thứ nhất, ca-nô của tôi hiện vẫn đang dừng ở trên đảo đó, ngày mai chỉ có thể ngồi trực thăng đi thôi, hôm nay tôi nói với Thẩm Diên Dũng rồi, ngày mai anh làm thủ tục cũng sẽ dễ dàng hơn chút, tôi muốn ở lại đó với Cố Lăng Kiệt một thời gian, sắp xếp được chứ.”
Lâm Tiến gật đầu: “Có thể.”
“Chuyện thứ hai, tạm thời dừng lại việc của châu báu, cái Cố thị có chính là tiền, có thể không cần động vào cái đó.”
“Được, bên tôi nghe theo phu nhân.”
“Chuyện thứ ba, người ám sát Cố Lăng Kiệt có thể không phải là người của Thịnh Đông Quan, tên Thịnh Đông Quan đó vẫn còn người nằm vùng bên cạnh Cố Lăng Kiệt, cậu nhất định phải cẩn thận thật cẩn thận.
Lần này Thịnh Đông Quan chịu phải đả kích lớn, sẽ tiết chế lại một chút, cậu lúc nào cũng phải giữ vững cảnh giác.
Điều tra toàn bộ tư liệu của tên lính công vụ và tham mưu trưởng đó, tôi phải tra ra hung thủ thật sự ở đằng sau, đúng rồi, đem hết tất cả hạng mục mà Thịnh Đông Quan đã từng tham gia gửi vào mail cho tôi, tôi sẽ xem.”
“Được, không có vấn đề gì.” Lâm Tiến sảng khoái đáp ứng.
“Ngoài ra, đợi tôi quay lại rồi nói, sau khi tôi quay lại sẽ vào bộ ngoại giao, lại thuận lợi vào nội các, lúc đó chúng ta lại liên lạc.” Bạch Nguyệt trầm lại nói.
“Được.”
Bạch Nguyệt đánh giá anh một lượt: “Anh còn gì muốn nói với tôi không?”
Lâm Tiến muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Được rồi, ăn cơm xong thì về sớm đi, anh còn nhiều việc phải làm, vất vả rồi.”
“Không vất vả.” Lâm Tiến đáp lại.
“Tôi thay mặt Cố Lăng Kiệt cảm ơn anh.” Bạch Nguyệt thật lòng cảm ơn.
Lâm Tiến cúi đầu, không nói gì, quay người rời khỏi thư phòng.
Không biết tại sao, cô thấy phản ứng đó của anh ta, trong lòng nảy sinh dự cảm không lành.
Vẫn may ngày mai là cô có thể gặp được Cố Lăng Kiệt rồi, chỉ cần thấy anh, trái tim vô định của cô cũng sẽ tìm được bến đỗ bình yên.
Bạch Nguyệt ra ngoài, Tống Tâm Vân bưng một bát cháo gà bước đến: “Con ăn chút ít đi, ăn xong nghỉ ngơi cho tốt, sắc mặt con kém quá.”
“Vâng, cảm ơn mẹ, bọn họ vẫn phiền mẹ phải chiêu đãi một lúc, con có chút mệt, con về phòng trước.” Bạch Nguyệt mệt mỏi đáp lại.
Tống Tâm Vân gật đầu bước vào phòng của Bạch Nguyệt trước, đặt bát cháo lên trên bàn trà.
Điện thoại của Bạch Nguyệt vang lên, cô thấy là Tô Khánh Nam gọi đến liền nhấc máy.
“Bạch Nguyệt, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.” Tô Khánh Nam thấp giọng nói.