Chương 1294: Động Đến Người Phụ Nữ Của Ta Là Tìm Đường Chết
CHƯƠNG 1294: ĐỘNG ĐẾN NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TA LÀ TÌM ĐƯỜNG CHẾT
Hạng Thịnh Duật sải bước nhanh về phía trước hệt như một ngôi sao băng, lôi mạnh người phía sau ra. Đằng sau vẫn còn nhiều người đang giơ điện thoại lên chụp ảnh, có người chưa kịp phản ứng gì thì đã bị Hạng Thịnh Duật cướp máy ảnh.
Hạng Thịnh Duật nhìn qua màn hình điện thoại rồi đưa lại cho Mục Uyển. Cô xem nội dung ở điện thoại, ngoài ảnh ngày hôm nay thì còn có những ảnh trước đây khi cô và Lục Bác Lâm nói chuyện với nhau. Mục Uyển đưa ảnh cho Hạng Thịnh Duật xem.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi cười rồi nhìn người đàn ông mặt trắng bệch đang đứng trước mặt.
“Có biết, theo dõi ta, chụp trộm ta, tiết lộ cơ mật sẽ có hậu quả như thế nào không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Người đàn ông đó nghĩ ngợi một lúc rồi định tẩu thoát. Thấy vậy, Hạng Thịnh Duật liền nhanh tay kéo áo anh ta lại khiến nó rách một mảng lớn. Hạng Thịnh Duật tóm cằm anh ta và vật anh ta nằm xuống.
“Muốn tìm chết sao?” Hạng Thịnh Duật tiếp tục đe dọa: “Nếu còn không nói ra người đứng ở phía sau thì ta sẽ để ngươi sống không bằng chết, đi theo ta đến chỗ Hạng Vũ Thái.”
Hạng Thịnh Duật nói xong rồi kéo người đó đi.
Nhìn gương mặt trắng bệch sợ hãi của người đàn ông đó, dường như anh ta muốn tìm cách tự sát. Đáng tiếc rằng anh ta đã ở trong tay Hạng Thịnh Duật, nếu anh ấy không muốn thì người đàn ông đó cũng không thể chết được.
Một lúc sau họ đã đến nhà của Hạng Vũ Thái. Hạng Vũ Thái đi ra ngoài thấy vậy liền ngạc nhiên hỏi Hạng Thịnh Duật: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Hạng Thịnh Duật liếc nhìn về phía sau Hạng Vũ Thái: “Chú Tằng, chú có biết người này không?”
“Lục Thăng!” Chú Tằng quả nhiên biết người đàn ông này, nhưng ông vẫn không hiểu mà hỏi Thịnh Duật: “Có chuyện gì sao?”
“Mục Uyển, đưa điện thoại của hắn ta qua cho chú út và chú Tằng xem.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển đưa điện thoại cho Hạng Vũ Thái. Hạng Vũ Thái lướt xem, toàn bộ ảnh bên trong đều chụp Mục Uyển, là những bức ảnh khi cô đến Hạng Gia.
“Trong đó có một ảnh chụp Mục Uyển và Lục Bác Lâm gặp nhau, ảnh đó đã được gửi đến điện thoại của dì, chính vì vậy mà dì đã tức giận đến tìm Mục Uyển đòi tính sổ. Nhờ chú út mời dì và Lục Bác Lâm đến đối chứng trực tiếp. Thực sự thì cháu cũng rất khó chịu với một số người đàn ông cứ bám quanh Mục Uyển như đỉa vậy.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng đáp.
“Chú biết rồi.” Hạng Vũ Thái nói rồi gọi điện kêu Hạng Kim Thu và Lục Bác Lâm qua nhà.
Gọi xong điện thoại, Hạng Vũ Thái quay lại hỏi chú Tằng: “Hắn là ai?”
“Cậu ta hiện tại đang làm ở bếp, nấu cơm cho các thị vệ, thường có thể tự do ra vào phủ, cũng là…” Chú Tằng ngừng lại một lát rồi nhìn Hạng Thịnh Duật.
“Cũng là gì? Chú nói rõ đi chứ.” Hạng Vũ Thái thúc giục.
Hạng Thịnh Duật mỉm cười: “Chú Tằng, chú muốn tự mình nói ra hay là để tôi nói?”
Chú Tằng thở dài một tiếng: “Cậu ấy cũng là con trai của người giúp việc nhà ta.”
“Người giúp việc? Ai?” Hạng Vũ Thái không nhớ rõ.
“Bà ấy là người giúp việc trong phủ của chị ngài, đã theo chị ngài được mấy chục năm rồi.” Chú Tằng giải thích.
Hạng Thịnh Duật cười nói: “Chú Tằng, có phải chú nên giải thích rõ ràng lai lịch của chú với người đó, quan hệ giữa chú và dì tôi. Có một vài chuyện đích thân chú nói ra sẽ khác nhiều so với từ miệng của người khác.”
Chú Tằng nhìn gương mặt của Hạng Thịnh Duật, dù anh đang cười nhưng lại toát ra sự lạnh lùng đến kì lạ, như đã hiểu hết mọi chuyện.
Chú Tằng liền thở dài, lo lắng quay sang phía Hạng Vũ Thái: “Là tôi hồ đồ, xin ngài trừng phạt.”
“Trừng phạt gì chứ?” Hạng Vũ Thái cau mày quay sang nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật vẫn cười: “Chú út cứ từ từ hỏi, cháu và Mục Uyển ngồi xuống trước.”
Hạng Thịnh Duật kéo Mục Uyển ngồi xuống ghế rồi lấy một tách trà nóng và một khay đồ ăn vặt đặt trước mặt cô. Trong khay đó có hạt hướng dương, hạt dưa, hạt bí, kẹo, đậu phộng.
Mục Uyển: “…”
Cô không ăn mà liếc nhìn Hạng Thịnh Duật một cái, trong lúc quan trọng như vậy, rõ ràng anh là người đạo diễn mọi chuyện nhưng lại làm như một khán giả ngồi xem vậy.
Hạng Thịnh Duật thấy Mục Uyển không ăn thì một mình ngồi cắn hạt dưa tanh tách, vang rõ trong đêm vắng. Chú Tằng nghe thấy tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng.
“Lúc này rồi mà vẫn không chịu nói sao?” Hạng Vũ Thái thúc giục.
Chú Tằng đành nuốt nước bọt, nhìn Hạng Vũ Thái nói: “Lúc trẻ tôi uống rượu say, trong lúc không tỉnh táo đã phát sinh quan hệ với bà ta.”
“Không phải là chú uống say mà là Hạng Tuyết Vy hẹn chú ra rồi chuốc say chú để cho người đó có cơ hội phát sinh quan hệ. Sau đó bà ta dùng chuyện này để uy hiếp chú, bắt chú phải làm việc cho bà ta. Chú có thể nào nói rõ ra được không, đừng để tôi phải giúp chú bổ sung, tôi rất mệt.” Hạng Thịnh Duật nói.
Chú Tằng không nói gì.
Hạng Vũ Thái cau mày hỏi: “Uy hiếp chú làm những chuyện gì? Người này là con ruột của chú?”
“Không không, không phải, khi tôi phát sinh quan hệ với bà ta thì Lục Thăng đã năm tuổi rồi, chính là…” Chú Tằng vẫn ngập ngừng…
Hạng Thịnh Duật không thể nhẫn nại được nữa: “Chú có thể nói thẳng thừng ra được không, nếu không nói được thì sẽ khác có người giúp, cứ úp mở như vậy có ích sao? Là đàn ông thì phải nói năng cho rõ ràng, đừng có ngập ngừng, ấp a ấp úng.”
“Nói đi.” Hạng Vũ Thái thở dài.
Chú Tằng biết rõ khi Hạng Vũ Thái nói như vậy cũng đồng nghĩa với việc đã hết kiên nhẫn, chú Tằng đành nói: “Công việc của cậu ta là do tôi tự ý xắp xếp.”
Hạng Vũ Thái cầm điện thoại của Lục Thăng lên, nhìn chằm chằm chú Tằng.
“Chú giúp Hạng Tuyết Vi làm việc, chắc chắn không chỉ có mỗi việc này, mau nói hết ra.” Hang Thịnh Duật vẫn ngồi bên cạnh thúc dục.
Chú Tằng mím chặt môi, cúi đầu không nói.
“Bỏ đi.” Hạng Thịnh Duật đưa điện thoại cho Mục Uyển, ra hiệu cho cô chụp lại.
Xong xuôi, anh đứng dậy: “Vậy để tôi nói thay cho.”
“Năm đó, Hạng Tuyết Vy không sinh được con, nên định để chú và người kia sinh con thay, phải không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Tôi không… không … không sinh con.” Chú Tằng đáp rồi nhìn Hạng Vũ Thái.
“Đương nhiên là không sinh rồi, nếu để vợ chú biết chú và người đàn bà khác có con riêng, không làm loạn lên mới là lạ, với lại, vợ của chú là nhũ mẫu của cậu út, chắc chắn cậu cũng không dám làm như vậy.” Hạng Thịnh Duật cười nói.
“Không phải vì lí do đó, Hạng Tuyết Vi nói bà ta không thể sinh con nhưng lại muốn có một đứa nhỏ, con của người phụ nữ khác thì bà ấy không yên tâm mà chỉ tin tưởng mỗi người của phủ bà ta.” Chú Tằng giải thích.
“Thì yêu cầu người đó sinh với chồng bà ta là được rồi, sao phải cần đến chú chứ? Chú chưa từng nghĩ đến sao?”
“Tôi cũng đã nghĩ rồi, bà ta chủ yếu là thấy tôi hầu hạ bên cạnh ông chủ nên muốn có đứa con của tôi để dễ dàng uy hiếp tôi làm việc cho bà ta. Vì thế sao tôi có thể để có con chung với bà ta chứ, tôi đã trực tiếp từ chối.” Chú Tằng giải thích.
Hạng Thịnh Duật im lặng không nói gì, anh ngồi xổm xuống bên cạnh chú Tằng.