Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1062: Lời Tỏ Tình Của Hình Thiên: Từ Trước Đến Giờ Đều Muốn Ở Cạnh Em​




CHƯƠNG 1062: LỜI TỎ TÌNH CỦA HÌNH THIÊN: TỪ TRƯỚC ĐẾN GIỜ ĐỀU MUỐN Ở CẠNH EM
" Lát nữa ăn xong chúng ta cùng ra ngoài đi dạo một chút. Hôm nay nắng rất đẹp, trời cũng bắt đầu nóng lên, hiện tại là mùa trồng gì được đó, chúng ta tranh thủ đi chợ Hoa Điểu mua một ít hoa, buổi sáng cùng nhau trồng cây, sau đó buổi trưa đến vùng biển phía nam ngoại ô, xế chiều đi Hương Tuyết Duyệt Hải, buổi tối quay về tham gia dạ tiệc." Hình Thiên nói rõ ràng những việc đã sắp xếp, giống như trước đây vậy.
Anh sẽ nói tất cả hành trình cho cô biết, để trong lòng cô hiểu rõ.
Mùa xuân hằng năm, bọn họ sẽ đến phương bắc, bên đó bị sa mạc hóa rất nghiêm trọng.
Bọn họ sẽ mang theo mười nghìn giống cây qua đó trồng.
" Năm nay anh còn chưa đi phương bắc hả?" Mục Uyển hỏi.
" Năm nay bởi vì nguyên nhân sức khỏe, anh sẽ để Lăng Kiệt đi thay anh." Hình Thiên giải thích.
" Ha ha, khuôn mặt của anh ta và anh giống nhau như đúc." Mục Uyển tán dóc.
" Anh và nó, từ khi còn nhỏ, ba mẹ đã bị người ta mưu sát, may mắn mà sống sót được. Nó là người thân duy nhất của anh trên thế giới này."
" Rất tốt." Mục Uyển mỉm cười nói, trong mắt có chút thương cảm.
Hạng Thịnh Duật từng nói với cô, mẹ của cô không phải là Hạng Tuyết Vy, bà ấy đã bị Hạng Tuyết Vy giết chết từ lâu rồi. Ba của cô cũng đã chết. Trên thế giới này, cô chẳng còn một người thân nào cả.
Thế cũng tốt. Sống một mình, chết cũng một mình, không ràng buộc, không liên quan đến ai.
" Cậu chủ, cô chủ, cháo trứng muối thịt nạc đã xong rồi, hai người có muốn dùng luôn không?" Chị Lâm vui vẻ hỏi.
" Tôi cũng muốn ăn súp Sago." Hình Thiên quay đầu nói với chị Lâm.
" Được, được, để tôi đi chuẩn bị cho cậu." Chị Lâm nhanh chóng đi vào phòng bếp.
" Hắc Muội đâu? Hôm qua em tới không trông thấy cô ấy," Mục Uyển hỏi.
" Cô ấy đi thăm bạn bè rồi, dạ tiệc buổi tối cô ấy sẽ tới." Hình Thiên giải thích.
" Cô ấy vẫn còn nhỏ, tha quốc tha hương, quá vất vả, bạn bè của cô ấy cũng không gặp được, thật đáng thương. Nếu lần này đã trở về, để cô ấy ở lại trong nước đi, sau đó sắp xếp cho cô ấy một cong việc an toàn nhẹ nhàng." Mục Uyển cúi đầu nói.
Hình Thiên nhíu mày: " Bảo vệ em không phải là công việc thoải mái, không phải việc an toàn sao?"
Mục Uyển biết Hình Thiên đang thăm dò thử, vừa cười vừa nói: " Anh đừng quên, em là người nhà họ Hạng. Cậu út rất quan tâm em, những người khác cũng không dám bắt nạt em, Hắc Muội đi cùng cũng bằng thừa."
" Anh để cho cô ấy tự lựa chọn." Hình Thiên trả lời ba phải.
Để Hắc Muội lựa chọn, có lẽ cô ấy vẫn chọn cô.
Cô thích Hắc Muội, đơn giản, đơn thuần, thẳng thắn, không hề có ý xấu.
Chỉ là cô luôn cảm thấy, ở bên cạnh cô quá nguy hiểm.
Cô thì không việc gì, chỉ có một mình, không sao cả.
Thế nhưng Hắc Muội còn nhỏ như vậy, rất có tương lai, cô ấy không nên đi theo cô trải qua cuộc sống như rắn bắt chuột như vậy.
Nhưng cô lại không thể nhiều lời. Nếu nói ra, có thể Hình Thiên sẽ biết tất cả.
Anh không ngu ngốc, ngược lại, cô nghĩ anh là người thông minh nhất thế giới này.
Mục Uyển cúi đầu, ăn súp Sago.
Có lẽ do không ngủ, trong lòng có chút buồn bực, cảm giác khó chịu, cũng không có khẩu vị ăn uống gì.
" Em ăn xong rồi?" Lông mày Hình Thiên càng nhíu chặt.
" Ừ." Mục Uyển đáp.
" Em ăn ít hơn trước đây rất nhiều. Đêm qua cũng chưa ăn gì cả." Hình Thiên lo lắng nói.
" Bây giờ dáng vẻ mảnh mai đang thịnh hành sao? Anh cũng biết, sau khi nhìn vào gương sẽ khiến người ta trông mập hơn, không gầy một chút thì không đẹp." Mục Uyển cười giải thích.
" Em cũng không phải diễn viên, ăn thêm chút nữa đi." Hình Thiên yêu cầu.
Mục Uyển lắc đầu: " Thiên, đừng ép em, em không thích."
Hình Thiên đặt đũa xuống: " Vậy anh cũng không ăn, chờ khi nào em muốn ăn thì bảo anh, chúng ta cùng nhau ăn."
Mục Uyển: "....."
Cô không muốn Hình Thiên bị đói bụng, anh vẫn đang là bệnh nhân.
Thế nhưng bảo cô mở miệng kêu anh ăn thêm chút nữa, cô cũng không làm được.
" Đi thôi." Hình Thiên đứng lên, đi ra ngoài cửa.
Vệ sĩ của anh đã xếp hàng dài chờ ngoài cửa đợi lệnh.
" Sắp xếp xong chưa?" Hình Thiên hỏi.
" Rồi ạ." Vệ sĩ trưởng mặt không đổi trả lời.
" Lên đường thôi." Hình Thiên ra lệnh.
Vệ sĩ trưởng mở cửa sau xe, Hình Thiên ngồi vào.
Thủ hạ của vệ sĩ trưởng mở một bên cửa khác, Mục Uyển ngồi lên.
Bọn họ xuất phát, hàng xe trùng trùng điệp điệp.
Mục Uyển nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên đường dành cho người đi bộ có rất nhiều cảnh sát võ trang, khống chế nghiêm ngặt.
Mục Uyển nhíu lông mày, sớm biết đi mua hoa sẽ phải điều động binh lực như vậy, cô thà rằng không đi còn hơn.
" Xin lỗi, gây phiền toái cho anh rồi." Mục Uyển nói xin lỗi.
Hình Thiên không nói gì, sâu kín nhìn phía trước, ánh mắt ẩn chứa dao động chập chờn. Một lúc lâu sau, anh bật cười một tiếng.
Năm năm sống cuộc sống của tổng thống, anh đã trở nên cực kỳ cẩn thận, giấu đi rất nhiều mặt khác như cuồng vọng, ngạo mạn, tự cao tự đại, tự phụ và tàn nhẫn.
Mục Uyển nghe được tiếng cười đột ngột của Hình Thiên, không hiểu nhìn về phía anh: " Sao thế?"
Anh xoay người, đối diện với cô, thâm thúy nhìn khuôn mặt của cô, trực tiếp hỏi: " Em còn muốn ở bên cạnh anh không? Hay là đã thất vọng về anh rồi?"
" Thất vọng? Sao lại nói thế? Không có." Mục Uyển mỉm cười nói.
" Vậy thì chuyện gì cũng nghe anh, anh không cảm thấy phiền phức." Hình Thiên nói, hơi thở có chút bất ổn, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Mục Uyển hơi hoảng hốt, cũng có chút không hiểu được anh.
" Anh muốn ở bên cạnh em sao?" Mục Uyển hỏi ngược lại.
" Từ trước đến giờ đều như thế, không phải sao?" Hình Thiên nói.
Trái tim Mục Uyển mơ hồ đau đớn, tựa như có một con sâu trong tim, khoét ra một lỗ hổng.
Tủi thân, cay đắng, tâm trạng bao năm nay tuôn ra từ lỗ hổng đó, đã sớm lên men biến thành chất độc.
Từ trước đến nay đều như thế?
Đều như cái gì?
Trong mắt cô cũng đong đầy sự chua xót ướt át, có loại xúc động muốn khóc, nhưng lại không muốn khóc trước mặt anh, gây áp lực cho anh.
Cô không nói gì, nhìn ra ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi.
Trong đám người, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hạng Thịnh Duật!
Anh ta ở trong đám người đó làm gì?
Sống lưng cô lạnh toát, sởn hết da gà.
Chuông điện thoại di động vang lên, Hạng Thịnh Duật.
Cô nghe máy, hỏi: " Làm sao vậy?"
" Cô đúng là khiến tôi khó chịu. Nếu tôi có một ngày khó chịu, tôi đảm bảo sẽ khiến cô càng không thoải mái." Hạng Thịnh Duật hung ác nham hiểm nói.
Mục Uyển thật đúng là sợ tên Hạng Thịnh Duật này: " Tôi làm sao?"
" Hai người hiện tại đi làm gì? Hẹn hò sao? Còn để công chúng nhìn thấy, còn chuẩn bị cả đoàn đội camera. Thế nào? Vẫn muốn ở bên cạnh Hình Thiên sao?" Hạng Thịnh Duật âm dương quái khí nói.
" Đi mua hoa, trồng cây, anh suy nghĩ nhiều rồi. Cứ thế đi. Tôi cúp đây." Mục Uyển nói, không để Hạng Thịnh Duật có cơ hội nói thêm câu nào, liền trực tiếp cúp máy.
Cô biết, lời nói của Hạng Thịnh Duật không dễ nghe, hơn nữa, Hạng Thịnh Duật bức bách khiến cô cảm thấy rất áp lực, rất khó chịu, tất cả các tế bào trên cơ thể đều đang kháng cự.
Điện thoại Hạng Thịnh Duật lại gọi tới....
Mục Uyển thực sự không muốn nhận, thế nhưng nếu không nhận, dựa theo tính tình của Hạng Thịnh Duật, một giây sau nhất định là giết chóc.
Cô bất đắc dĩ nghe máy.
" Dám cúp điện thoại của tôi?" Giọng Hạng Thịnh Duật càng thêm hung ác nham hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK