Chương 616: Người Phụ Nữ Anh Ta Thích Đã Sinh Con Rồi
CHƯƠNG 616: NGƯỜI PHỤ NỮ ANH TA THÍCH ĐÃ SINH CON RỒI
Lưu San nhớ lại một chuyện khi còn bé, lúc học cấp hai có một lần vào buổi trưa, bên ngoài trời mưa xối xả cô không về nhà ăn cơm. Cô trong mua một hộp mì ăn liền cộng thêm một đùi gà to ở trong siêu thị của trường học để ăn. Sau khi trở về cô phát hiện cái ô của mình mất rồi, cô tìm khắp nơi cũng không thấy.
Sau một giờ, cô nhìn thấy Thẩm Diên Dũng cầm cái ô của cô đi tới.
Lúc đó cô đã nổi giận chất vấn anh ta: "Tại sao anh lại lấy cái ô của tôi?"
"Tôi thấy cô không về nhà ăn cơm, nhưng tôi thì phải về nhà ăn cơm." Thẩm Diên Dũng nói hùng hồn.
"Nhưng anh lại chưa được sự cho phép của tôi."
"Cô không có ở đây thì làm sao tôi có thể xin phép cô được?" Thẩm Diên Dũng đưa cái ô cho cô.
Cô nổi giận đùng đùng nhận cái ô, trong lòng vô cùng chán ghét Thẩm Diên Dũng. Lúc tan học cô mở ô ra, ô của cô bị anh bật hư rồi, có tới mấy sợi chỉ đều đã bung ra, một cái ô chỉ dư lại một bánh xe.
Cô căn bản bung không được ô, mưa lại lớn như vậy chỉ có thể tạm thời đứng ở chỗ nhà bảo vệ trong trường.
Anh che cái ô rất lớn màu đen, thong thả bước tới, dùng thái độ ngông cuồng tự đại nói: "Có muốn tôi đưa cô đi hay không?"
Lúc đó cô đã nổi nóng: "Đưa cái đầu quỷ của anh, anh đền ô cho tôi."
Anh một phát ôm chặt eo cô, kéo cô vào trong ô nói: "Cô theo tôi về nhà trước đi, sau khi tôi về đến nhà rồi thì cái ô này sẽ tặng cho cô."
Cô đúng là vẫn đi cùng anh về nhà. Kẻ này thật sự là đi bộ, không chịu đi xe buýt, nói hoa mỹ là không chen lấn được trên xe buýt, bảo anh gọi xe taxi anh cũng không gọi, còn nói rằng gọi không được taxi. Lúc cô về đến nhà cả người đã ướt sũng.
Cô sắp tức đến điên rồi trực tiếp đánh anh, nhưng đánh không lại, bị anh đè ngã trên mặt đất lạnh lẽo, liên tục hắt hơi.
Lúc đó anh nói thế nào: "Đợi tài xế của tôi trở về rồi sẽ đưa cô về, bên ngoài trời mưa đã lớn hơn lúc nãy, nơi này lại không dễ gọi taxi, cũng không có xe buýt. Cô lên lầu tắm rửa một lát, tránh bị cảm."
Cô tức giận nhưng lúc đó vẫn còn nhỏ, không có suy nghĩ gì nhiều. Cô thật sự sợ mình bị cảm, cũng có tâm lý lười biếng muốn đi nhờ xe của nhà anh, nên cô đã đi tắm ở nhà anh. Lúc tắm xong đi ra cô phát hiện quần áo của mình đã không thể mặc được nữa, chỉ có thể mặc áo sơ mi của anh.
Nữ sinh cấp hai đã bắt đầu dậy thì, nhưng vẫn chưa mặc áo ngực, chỉ có thể mặc áo lót hoặc áo quấn ngực. Lúc cô mặc quần áo của anh, bởi vì áo lót cũng đã ướt nên cô cũng không mặc luôn.
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó anh đã thấy hết của cô, chả trách anh vẫn không để cho cô về nhà.
Cô đợi đến tám giờ tối cũng không đợi được tài xế của anh trở về, cô vừa sốt ruốt lại vừa đói bụng.
Gã này chẳng mang ý tốt chuẩn bị sẵn bánh ngọt cho cô.
Dù sao thanh xuân vẫn còn nhỏ tuổi, nhìn thấy bánh ngọt vẫn bị mê hoặc. Cô suy nghĩ ăn một chút bánh ngọt của anh ta xem như hả giận, không ăn cũng uổng, cô đã chịu thiệt nhiều như vậy rồi có được không?
Tự an ủi mình xong, cô liền ăn bánh ngọt của nhà anh.
Sau khi ăn xong không lâu, cô cảm thấy buồn ngủ, cuộn mình trên ghế sofa muốn nghỉ ngơi một lúc.
Chỉ vừa nghỉ ngơi một lúc thế mà cô lại ngủ đến tận hôm sau.
Cô ngủ trên giường anh, vẫn mặc quần áo của anh.
Lúc đó cô đã cứ nghi anh ta giở trở quỷ.
Nếu không phải vậy tại sao tài xế một đêm không trở về, còn nữa tại sao cô mới vừa ăn bánh ngọt đã thấy buồn ngủ. Tại sao ngày hôm sau, sau khi trở về mẹ cô cũng không hỏi.
Có điều trường hợp bây giờ cô cũng không thể mở miệng hỏi. Đợi sau khi kết thúc sẽ hỏi, nếu như cô vẫn nhớ.
Nói ở một mức độ nào đó Thẩm Diên Dũng đúng là rất ác liệt.
"Chuyện xưa của tôi à chắc hẳn là bắt đầu từ nhỏ đi! Tôi cảm thấy lúc còn nhỏ tôi rất có suy nghĩ và tâm tư đấy." Thẩm Diên Dũng mỉm cười nói.
Lưu San mím miệng vô cùng xem thường. Quả thật anh ta rất có suy nghĩ và tâm tư, khi còn bé đã xấu xa như vậy.
"Ngài tổng thống rất được các cô gái yêu thích chứ?" Khang Thành hâm mộ nói.
"Cũng được, lúc trời mưa thường có các cô gái đem ô cho tôi mượn, hoặc là nhìn thấy tôi có ô thì giả vờ làm hỏng ô của mình, còn nhất định phải ở nhà tôi. Ở nhà tôi rồi thì đòi tắm rửa, tắm rửa xong lại lười không chịu đi, còn muốn ngủ lại ở nhà tôi." Thẩm Diên Dũng cười nói, lúc này vẻ lạnh lùng và nghiêm túc hàng ngày của anh giống như đã biến mất.
Sao Lưu San càng nghe càng cảm thấy nghe không vô nữa vậy?
"Có nữ sinh qua đêm ở nhà của ngài, các người... đã làm gì ?" Lưu San ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.
"Vào lúc ấy còn nhỏ, có điều..." Thẩm Diên Dũng cố ý kéo dài âm cuối "Những gì nên làm đều đã làm."
"Ồ, nên làm đều đã làm." Khang Thành tò mò. Dù sao cũng là đàn ông, nên đều đều cảm thấy tò mò lại hưng phấn đối với những đề tài này.
"Lúc ấy tôi rất thích cô gái kia, cho nên tôi muốn cô ấy ngủ lại ở nhà tôi, thế nên tôi đã đồng ý." Thẩm Diên Dũng cười nói.
Lưu San cảm thấy anh chính là đáng nói tới cô.
"Các ngươi đã làm gì?" Lưu San theo bản năng hỏi.
"Lúc đó cô ấy mặc áo sơ mi trắng của tôi. Cô ấy còn rất can đảm không hề mặc gì bên trong, cái gì cũng bị tôi thấy hết, ngực hơi nhỏ."
Mắt Lưu San rủ xuống, cô xác định anh ta đang nói tới cô.
Lúc đó cô đã nghĩ sao lại đơn thuần như thế, căn bản cô không nghĩ tới vấn đề mình đã bị anh ta thấy hết.
"Sau đó thì sao?" Khang Thành hưng phấn hỏi.
"Anh cảm thấy thế nào, cô nam quả nữ ở chung một phòng, cha mẹ của tôi lại không có ở nhà, chỉ có tôi và cô ấy." Thẩm Diên Dũng cố ý ba phải cái nào cũng được nói.
"Lúc ấy ngài tổng thống bao nhiêu tuổi chứ?" Khang Thành vội vàng hỏi tiếp.
"Mười lăm, mười sáu tuổi thôi."
"Vậy lúc đó ngài tổng thống cũng không có lần đầu tiên à?" Khang Thành cười gian nói.
"Lúc ấy còn nhỏ cũng không biết làm loại chuyện kia, chỉ hôn một cái thôi đã cảm thấy vô cùng kích động rồi." Thẩm Diên Dũng cười nói.
"Anh hôn rồi à?" Lưu San ghét bỏ hỏi.
Thẩm Diên Dũng liếc cô, trong mắt anh thoáng lóe lên vẻ dịu dàng nói:"Ừm."
"Xì." Lưu San khịt mũi xem thường, khi còn bé anh ta đã xấu xa như vậy, sự trong sạch của cô đấy.
"Vậy cô gái ấy thì sao? Bây giờ cô ấy ở đâu?" Khang Thành tò mò hỏi.
Trong mắt Thẩm Diên Dũng loé ra tia sáng sắc bén.
Khang Thành vừa lên tiếng như vậy bầu không khí có phần vi diệu.
Có một số chuyện có thể nói đùa, có một số chuyện không thể nói đùa. Giống như có một số vấn đề càng không thể hỏi, nếu hỏi rồi vấn đề sẽ càng trở nên nghiêm trọng.
Thẩm Diên Dũng cong khóe miệng: "Chắc hẳn cũng đã có con rồi, dù sao bây giờ tôi cũng sắp ba mươi rồi, cô ấy còn lớn hơn tôi đấy."
Lưu San hắng giọng nói: "Thư giãn xong rồi thì hãy quay trở lại chuyện chính đi! Bây giờ chúng tôi sẽ thiết kế những ký hiệu và những động tác tay mà chỉ có chúng ta xem hiểu. Đến giao lộ là có thể nhanh chóng chạy về phía trước rồi."
"Vâng." Trong nháy mắt các chiến sĩ cũng trở nên nghiêm túc.
Trước đây Lưu San cũng là người rất ham chơi, cũng có rất nhiều chiêu trò, những ký hiệu cô thiết kế vừa đơn giản lại vừa dễ nhớ, cô còn thiết kế ra mấy động tác tay đơn giản nữa.
Dù sao ở trong môi trường này chỉ lệnh được dùng đến cũng không nhiều, cũng không cần động tác tay quá phức tạp.
Chờ bọn họ thiết kế xong ký hiệu và động tác tay xe cũng ngừng lại.
Trong mắt Thẩm Diên Dũng lóe lên tia sáng lạnh: 'Săn bắn' bắt đầu rồi...