Chương 170: Thủ Trưởng Ban Ngày Thiếu Ngủ Ghen Rồi.
CHƯƠNG 170: THỦ TRƯỞNG BAN NGÀY THIẾU NGỦ GHEN RỒI.
Cố Lăng Kiệt ôm cô bước vào phòng vệ sinh cuối cùng.
Không gian quá chật, tay cô đang chống trên lồng ngực anh có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim anh.
Thịch thịch, vững vàng, có lực.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Lăng Kiệt.
Ít nhất, anh vẫn còn sống, vẫn còn sống, không phải ư?
Cô nên cảm ơn ông trời chỉ lấy đi ký ức của anh chứ không phải tính mạng.
Nhưng giờ mắt cô lại thấy chua sót, là vì cái gì.
Là không cam lòng, là buồn, là cảm giác bản thân mình đáng thương?
Bạch Nguyệt cúi đầu xuống, lông mi dài dài che kín cảm xúc thực sự ở trong mắt. Cô không nên để anh nhìn thấy.
“Thân phận ngài Cố kia rất cao quý ư?” Giọng Lãnh Thu Tôn truyền tới.
“Ừ, có lẽ là vậy, cấp trên dặn dò là chúng tôi phải nghe theo anh ta.” Cục trưởng đáp.
“Anh ta có bạn gái không?” Lãnh Thu Tôn mở vòi nước, nhàn nhạt hỏi.
“Việc này thì tôi không rõ, đến thân phận của anh ta như thế nào tôi còn chẳng biết thì làm sao biết được anh ta có bạn gái hay chưa?” Cục trưởng cười đáp.
“Ngài Cố kia đúng là sát gái, trợ lý của tôi với cô Bạch Nguyệt kia nhìn anh ta đều đỏ mặt.” Lãnh Thu Tôn nói rồi mở cửa đi ra.
Bạch Nguyệt: “...”
Lúc cô nhìn Cố Lăng Kiệt có đỏ mặt ư?
Sao cô không biết vậy?
Năng lực quan sát của Lãnh Thu Tôn quá tốt, cô rất lo lắng.
“Cô nhìn tôi đỏ mặt ư?” Cố Lăng Kiệt rất thích thú hỏi.
“Đâu, có thể là do uống rượu, gã Lãnh Thu Tôn kia hay nói linh tinh.” Bạch Nguyệt phủ định nói.
Cố Lăng Kiệt lại hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt lùi về sau né tránh.
Cố Lăng Kiệt không vui, nắm chặt cằm cô.
Bạch Nguyệt đẩy tay Cố Lăng Kiệt ra, giải thích: “Chúng ta đã ra ngoài lâu lắm rồi, nếu còn không quay lại thì người khác sẽ nghi ngờ.”
Cô không đợi Cố Lăng Kiệt nói gì mà mở cửa, che đầu chạy ra ngoài.
Quay lại phòng bao, ngoài Cố Lăng Kiệt ra thì mọi người đều ở đó.
Lãnh Thu Tôn liếc Bạch Nguyệt rồi nói: “Cô đi lâu lắm rồi, tôi còn tưởng cô chết đuối ở nhà vệ sinh rồi cơ.”
Bạch Nguyệt có chút xấu hổ.
Lãnh Thu Tôn luôn nhắm vào cô.
“Đi lâu anh cũng quản tôi à?” Bạch Nguyệt khẽ nói, không chú ý tới ngữ điệu.
Lãnh Thu Tôn nhìn cô, nhìn ánh mắt có chút oán hận của Bạch Nguyệt, trong ánh mắt còn hơi xấu hổ.
Cô xấu hổi là vì Lãnh Thu Tôn nói: Bạch Nguyệt đỏ mặt khi nhìn Cố Lăng Kiệt.
Ánh mắt của Lãnh Thu Tôn có chút khác thường, anh ta bưng chén trà trong tay lên, uống một ngụm.
Bạch Nguyệt không thèm để ý tới anh ta mà bóc cua ăn, cũng khá ngon.
Lãnh Thu Tôn đặt của của mình tới bên cạnh cô.
Bạch Nguyệt khó hiểu nhìn anh ta.
“Bóc giúp tôi.” Lãnh Thu Tôn nói ba từ ngắn gọn.
Bạch Nguyệt cười, anh ta lấy đâu ra dũng khí cảm thấy cô sẽ giúp anh ta bóc vậy.
“Trợ lý Lãnh, phiền cô rồi.” Bạch Nguyệt đẩy đĩa tới trước mặt trợ lý Lãnh.
Sắc mặt của Lãnh Thu Tôn xấu đi: “Cô đối xử với sếp như thế đấy hả?”
“Anh cũng chẳng phải sếp của tôi.” Bạch Nguyệt không khách khí nói.
Lãnh Thu Tôn: “...”
Cố Lăng Kiệt từ ngoài cửa bước vào, ngồi đối diện Bạch Nguyệt.
“Ngài Cố có bạn gái chưa?” Lãnh Thu Tôn hỏi thẳng, bởi vì tâm trạng không tốt, đến giọng nói cũng vô cùng xấu.
Cố Lăng Kiệt liếc nhìn Bạch Nguyệt một cái.
“Có rồi.” Anh trầm giọng nói.
Trái tim Bạch Nguyệt đập nhanh.
Không đúng, Cố Lăng Kiệt không chỉ có bạn gái, anh còn có vợ chưa cưới.
Trái tim đang đập thình thịch của Bạch Nguyệt lại bình tĩnh trở lại.
“Vậy thật đáng tiếc.” Lãnh Thu Tôn nhếch môi cười, còn liếc Bạch Nguyệt một cái.
Bạch Nguyệt: “...”
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Lãnh Thu Tôn cười, nhưng sao anh ta cười còn phải nhìn cô, khiến cô cảm thấy có cảm giác chẳng lành.
Ăn cơm xong, đã là hơn mười một giờ.
Cục trưởng cho người mang tám chiếc chiếu điều hòa và tám cái chăn tới, để bọn họ cùng xuất phát đi vào tòa lâu đài cổ.
Địa chỉ của tòa lâu đài hơi xa, từ thành phố Bình Diễn tới đó phải lái xe hơn một tiếng mới tới.
Bạch Nguyệt không muốn nói chuyện với Lãnh Thu Tôn nên lên xe liền chợp mắt.
Buổi tối cô dễ mất ngủ, lại thêm ngày đã ngủ rồi, giờ cô thật sự không thể ngủ nổi.
Đột nhiên cô cảm giác có một cánh tay khoác lên vai cô.
Cô không biết đối phương muốn làm gì.
Lãnh Thu Tôn dùng sức lực nhiều hơn.
Bạch Nguyệt tựa vào bả vai Lãnh Thu Tôn.
Bạch Nguyệt: “...”
Cô ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh ta, có cảm giác mê mẩn tâm trí.
Bây giờ cô nên giả ngủ hay là mở mắt đây.
Lúc nãy không mở mắt, giờ lại dậy thì cảm thấy thật ngượng ngùng.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Xe của Cố Lăng Kiệt dừng ở bên cạnh xe của Bạch Nguyệt.
Anh nhìn sang xe của bọn họ theo bản năng, anh thấy Bạch Nguyệt đang tựa vào bả vai Lãnh Thu Tôn, con ngươi nheo lại.
Anh cầm điện thoại gọi cho Bạch Nguyệt.
Điện thoại của Bạch Nguyệt đổ chuông.
May mà có người gọi điện thoại cho cô, khiến cô tỉnh dậy tự nhiên như vậy.
Lãnh Thu Tôn giải thích: “Là cô tự tựa vào bả vai tôi.”
Bạch Nguyệt: “...”
Cô móc điện thoại từ trong túi ra, là Cố Lăng Kiệt gọi.
Nhất thời, cảm thấy không may mắn nữa rồi.
Cô nhấn nghe.
“Ban ngày ngủ còn chưa đủ à?” Cố Lăng Kiệt hỏi, giọng nói trầm trầm, giống như đè nén vậy.
“Hửm?” Ban đầu Bạch Nguyệt còn chưa hiểu câu này của Cố Lăng Kiệt có ý gì, nhìn ra cửa sổ theo bản năng.
Đập vào mắt cô chính là đôi mắt như diều hâu của Cố Lăng Kiệt, cô đoán Cố Lăng Kiệt nhìn thấy cô tựa vào bả vai Lãnh Thu Tôn, bèn giải thích: “Sau này tôi sẽ không như vậy nữa.”
“Tỉnh táo lại cho tôi.” Cố Lăng Kiệt dùng giọng ra lệnh.
Bạch Nguyệt rất chột dạ, giống như làm sai chuyện gì rồi bị người phát hiện vậy.
“Tôi biết rồi.” Cô nói xong rồi tắt máy.
Đèn xanh.
“Bạn trai kiểm tra à?” Lãnh Thu Tôn liếc mắt nhìn Bạch Nguyệt hỏi.
“Ngài Lãnh thích lo chuyện bao đồng nhỉ.” Bạch Nguyệt tựa lên ghế nói.
“Không phải cô nói không có bạn trai ư? Tôi không hiểu tâm lý nói dối này của cô.” Lãnh Thu Tôn lạnh lùng nói.
“Tôi có tâm lý gì thì cũng không liên quan tới anh.” Bạch Nguyệt không khách khí nói.
Trợ lý của Lãnh Thu Tôn ngồi ở ghế trước, sắc mặt đã trắng bệch.
Cô ta biết, Lãnh Thu Tôn ghét nhất là người khác phê bình anh ta, lập tức giải thích: “Từ trước tới giờ anh Lãnh không quản chuyện bao đồng. Anh Lãnh rất có trách nhiệm, có thể vì cô Bạch là người trong đoàn, nên quan tâm nhiều hơn một chút."
Bạch Nguyệt cũng không muốn làm loạn lên với Lãnh Thu Tôn, dù sao cũng phải cùng nhau phá án, cô chuyển chủ dề, hỏi một cảnh sát lái xe: “Còn bao lâu nữa thì tới?”
“Còn hơn nữa tiếng nữa, thực ra mọi người đúng là dũng cảm, còn có một việc cục trưởng của chúng tôi không nói cho mọi người biết. Năm 2007, trong lâu đài này xảy ra một chuyện sởn gai ốc.” Cảnh sát nói.
“Chuyện gì mà sởn cả gai ốc thế?” Bạch Nguyệt hỏi.
Cô có trực giác, chuyện sởn gai gốc này là khởi đầu của vụ án.