Chương 1129: Tay Nghề Điêu Luyện
CHƯƠNG 1129: TAY NGHỀ ĐIÊU LUYỆN
“Em thật sự có clip?” Thomas vẫn không dám tin.
“Ngài đợi chút.” Mục Uyển ở ngay trước mặt Thomas, gọi điện cho Lã Bá Vĩ, dùng ngôn ngữ của ngước A hỏi: “Này, cái clip anh gửi cho tôi lần trước ấy, liên quan đến Thomas, không phải tôi bảo anh xóa đi rồi sao? Anh xóa sạch sẽ chưa đấy?”
Lã Bá Vĩ vừa nghe liền biết Mục Uyển đang đàm phán với Thomas, bèn phối hợp với Mục Uyển, nói: “Tôi xóa lâu rồi, nhưng mà máy tính vẫn chưa định dạng lại, muốn tìm lại cũng vẫn được.”
“Thế thì lại phiền anh rồi, đợi anh tìm được, gửi lại vào điện thoại tôi được không? Có điều, một lát còn phải phiền anh định dạng lại máy luôn.” Mục Uyển nói rồi cúp máy, lại một lần nữa dùng tiếng Anh nói chuyện với Thomas: “Bạn tôi đã xóa đi rồi, chỉ có điều vẫn chưa định dạng, tôi kêu cậu ta tìm lại lần nữa, có lẽ là được, ngài xem trước xem có phải là ngài không? Nếu như đúng là ngài, tôi sẽ bắt anh ta định dạng lại máy tính.”
Thomas nghi ngờ nhìn Mục Uyển: “Clip của bạn em từ đâu mà có?”
“Về việc này thì tôi chưa hỏi, tôi chỉ nói, muốn tìm ngài bàn chuyện hợp tác, cậu ta liền đem clip đó gửi cho tôi, nhưng mà ngài yên tâm đi, cậu ta cũng nghe lời tôi lắm, tôi bảo cậu ta xóa, cậu ta sẽ xóa ngay.”
Thomas nhấc ly rượu lên uống cạn, trong lòng bồn chồn.
Mục Uyển cười nhẹ rót thêm rượu cho Thomas, đoạn tiếp lời: “Chẳng giấu gì ngài, sau khi tôi về nước lần này, có lẽ quốc vương nước chúng tôi sẽ bạn cho tôi danh hiệu phu nhân An Ninh, tôi muốn thiết lập một đợt tấn công, củng cố địa vị, thuận lợi cùng với ưu đãi đạt được sau này sẽ càng nhiều. Hiện nay tôi cũng đang ở Bộ Ngoại giao, có khi cơ hội sẽ đến. Nếu có thể cùng ngài xây dựng mối giao hảo lâu dài, bền chặt, cổ phần công ty chúng ta còn có thể tặng cho con ngài.”
“Sau khi tôi về sẽ suy xét.”
Mục Uyển nhấp một ngụm rượu, thái độ của Thomas khiến cô thấy rất khó chịu.
Suy xét, loại từ ngữ này, đều là cách từ chối khéo.
Ding ding.
Điện thoại báo có tin nhắn mới.
Mục Uyển mở ra xem, là video mà Lã Bá Vĩ gửi cho cô.
Mục Uyển nhoẻn miệng cười tươi, mở video lên đưa cho Thomas.
Thomas vừa xem liền ngay tức khắc rõ ràng. Chính là ông ta, khung cảnh này, hình dáng này, âm thanh này.
Ông ta nóng nảy cầm điện thoại của Mục Uyển đập xuống lạnh lùng nói : “Bạn của cô rốt cuộc là ai?”
Cô vô cùng vô cùng ghét thái độ của ông ta, và cũng ghê tởm cả loại người cặn bã như ông ta.
“Bạn tôi gửi tôi những thứ này, hẳn là không có ác ý. Nếu như có ý xấu, cậu ta đã tìm thẳng đến ngài hoặc là đăng lên mạng, hoặc là gửi cho đối thủ của ngài rồi.” Mục Uyển bình tĩnh thưa.
“Tôi muốn gặp anh ta.” Thomas cố chấp.
“Cậu ta không ở MXG. Vả lại, tôi không rõ nguyên do tại sao ngài phải gặp được cậu ta. Cậu ta không gửi lung tung, hơn nữa cũng đồng ý với tôi là định dạng lại máy. Ngài cứ thế này, tôi trái lại có phần sợ hãi, tôi thấy xem ra không cần hợp tác nữa. Xin lỗi, sáng mai tôi vẫn nên quay về sớm chút.” Mục Uyển đứng dậy, cầm lấy điện thoại mình rồi đi ra ngoài.
“Phu nhân.” Lã Bá Vĩ gọi lớn.
“Chúng ta đi trước thôi.” Mục Uyển nói, bước vội về trước.
Chỉ chốc lát đã về tới phòng Mục Uyển.
“Chúng ta thờ ơ với ông ta trước vậy sao? Hay là do chuyện trong clip không có tác dụng?” Lã Bá Vĩ hỏi.
“Con người này cáo già xảo quyệt, cứ lạnh nhạt trước đã. Ngày mai tôi đi rồi, sáng mai anh tìm cái một số mới, đem video này gửi qua điện thoại ông ta.” Mục Uyển căn dặn.
“Được.”
Chuông điện thoại kêu.
Cô cho rằng Thomas gọi tới, nhìn lại thì là Hạng Thịnh Duật.
Nhớ đến lời Lã Bá Vĩ nói, việc Hạng Thịnh Duật đi rồi lại về, liền bắt máy.
“Chuyện của em với Lã Bá Vĩ đã bàn bạc ổn thỏa chưa?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười mỉa mai, có sẵn ý châm chọc: “Thomas là tên ti tiện, em cảm thấy chính sách lôi kéo Hình Thiên về có tác dụng à? hắn ta chỉ theo em đi vòng vo, đồng thời tìm cơ hội chiếm kèo trên, ngấm ngầm bẫy em. Chỉ có bắt được thóp của hắn thì hắn mới kiêng dè, mới sợ hãi, mới thuận theo điều kiện của em.”
“Là thế này, tôi đã đàm phán trước, ra quân sau, tôi chỉ chờ đợi tám giờ ngày mai. Sau tám giờ, em sẽ cho người gửi clip của ông ta, thẳng thừng uy hiếp.” Mục Uyển nói.
“Đối với loại người như hắn, tiên lễ hậu binh cũng chỉ tốn công vô ích, mau làm xong chuyện rồi về nước đi.” Hạng Thịnh Duật dùng giọng điệu ra lệnh nói.
Mục Uyển nhướng mày: “Giờ anh đang ở đâu?”
“Nước M, sao thế, nhớ anh rồi?” Hạng Thịnh Duật hỏi một cách quái đản.
“Tối hôm qua anh ở MGX?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Lã Bá Vĩ nói cho em sao?” Hạng Thịnh Duật có phần u ám.
“Hôm qua hình như em đã nhìn thấy anh, em còn tưởng là mình đang nằm mơ, quả đúng là anh.” Mục Uyển không muốn liên lụy đến Lã Bá Vĩ, liền giải thích.
“Uống say đến vậy là tại vì Hình Thiên từ chối em rồi? Hừ, anh ta muốn lấy con gái của Hoa Cẩm Vinh làm vợ, em cảm thấy anh nên phá đám, hay là nên tác thành?”
Mục Uyển nghe ra Hạng Thịnh Duật đang cười trên nỗi đau của người khác: “Anh muốn tác hợp hay phá đám, đề là việc của anh, anh sẽ nghe em chắc? Hạng Thịnh Duật anh đời nào lại nghe lời người khác?”
“Anh chỉ muốn lắng nghe ý kiến của em, rồi dựa vào đó mà làm ngược lại thôi.”
Mục Uyển: “...”
“Bây giờ em muốn anh lấy em, anh làm được không?” Mục Uyển cố tình nói.
“Ha.” Hạng Thịnh Duật cười nhạo một tiếng.
Lúc Mục Uyển còn cho rằng anh còn nói gì đó nữa nhưng anh đã cúp ngang cuộc điện thoại.
“Ha.” Mục Uyển bắt chước bộ dạng cười nhạo của anh: “Không trả lời được thì cúp máy ngang, cũng chả thấy tiến bộ tí nào.”
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên: “Phu nhân, tôi là An Kỳ.”
Mục Uyển mở cửa.
Lã Bá Vĩ vẫn đứng bên ngoài.
Mục Uyển có phần thương anh ta, không phải anh ta canh giữ ở ngoài đó cả đêm đấy chứ: “Lát nữa anh quay về nghỉ ngơi đi, tôi đóng chặt cửa lại, sẽ không có gì nguy hiểm đâu.”
“Tôi với An Kỳ luân phiên gác đêm, chúng tôi ngủ đủ rồi, phải duy trì cường độ làm việc cao thì trong những nhiệm vụ về sau mới có thể thoải mái được, buông thả chốc lát, cũng là dấu hiệu không ổn.” Lã Bá Vĩ nghiêm túc cho hay.
An Kỳ nhoẻn cười, hùa theo Lã Bá Vĩ, nói: “Lúc tôi đi làm nhiệm vụ liên tục mười mấy ngày chỉ được ngủ mười mấy tiếng, giờ luân phiên trực với Lã Bá Vĩ, có thể ngủ đủ 6 tiếng, vậy là đủ rồi. Phu nhân không cần lo lắng cho chúng tôi, trong lòng chúng tôi tự nắm rõ.”
“Vậy được thôi, Lã Bá Vĩ đưa cô bản thỏa thuận rồi chứ?” Mục Uyển hỏi.
“Thỏa thuận gì cơ?” An Kỳ một bụng thắc mắc nhìn sang Lã Bá Vĩ.
“Lát nữa kể với cô, cô báo cáo trước đi đã.” Lã Bá Vĩ nói.
“Phu nhân, tên kia đã khai ra rồi, hắn là người của Sở Dã Bạch, giờ giải quyết thế nào đây?” An Kỳ tóm tắt thuật lại.
“Sở Dã Bạch ư?” Mục Uyển suy tư: “Giờ cô đang để anh ta ở chỗ nào?”
“Ở chỗ bạn tôi, trước kia bạn tôi nuôi rất nhiều chó, thả ở trong phòng dưới mặt đất, giờ tôi bỏ hắn trong chuồng chó.” An Kỳ tinh quái.
“Anh ta đã nhìn thấy cô chưa?”
“Nhìn thấy rồi, nhưng mà hắn còn chả biết đấy là đâu, cũng chưa nhìn thấy bạn tôi.”An Kỳ đáp.
“Cứ giam anh ta lại trước đã, bảo đảm cho ăn uống đầy đủ.” Mục Uyển ra lệnh, trong mắt rực sáng: “Hỏi thêm vài chuyện liên quan đến Sở Dã Bạch, không gấp gáp, chứ hỏi từ từ.”