Chương 332: Cố Lăng Kiệt Anh Muốn Chọc Giận Chết Tôi
CHƯƠNG 332: CỐ LĂNG KIỆT ANH MUỐN CHỌC GIẬN CHẾT TÔI
Trần Niệm nhìn thấy Cố Lăng Kiệt gọi cho mình, do dự một lúc, vốn đang giận nên cô dứt khoát cúp điện thoại.
Lưu San ngước nhìn Trần Niệm, cười nói sang chuyện khác: "Bây giờ cậu cũng không cần đi làm, hay bọn mình đi du lịch đi, tớ nghĩ rồi, du lịch không thể chỉ nhìn núi, nhìn nước, nhìn nhân văn, lần này tớ có rất nhiều thời gian rảnh, muốn đi nơi nào đó đặc biệt một chút, xem sa mạc cùng núi băng."
"Vậy đi Chi Lê đi, Chi Lê là quốc gia gần Nam Cực nhất, vùng bắc bộ Chi Lê có sa mạc, Ác-hen-ti-na giáp Chi Lê, sẵn tiện bọn mình có thể đi Ác-hen-ti-na chơi." Trần Niệm đề nghị, cô cũng muốn đi nước ngoài giải sầu một chút, bị Cố Lăng Kiệt chọc đến bực.
"Ác-hen-ti-na nổi danh nhất là thịt bò cùng đá quý, bóng đá cùng điệu nhảy Tăng-gô đúng không?" Lưu San hưng phấn hỏi.
"Ừ, đây là một quốc gia có bản sắc dân tộc khá là phong phú." Trần Niệm cười nói.
Cô bị nhốt trong phòng bệnh, cứ nghĩ rằng mình chết chắc rồi, vì muốn nhìn những thứ mà bản thân chưa bao giờ thấy qua, cho nên cô thường hay xem những chương trình giới thiệu về các nước đó đây, nên biết một ít.
"Cậu hiểu biết thật nhiều, ngày mai bọn mình đi luôn đi, tớ sẽ dẫn tiểu Bối theo, chơi mấy tháng luôn cho đã, mọi chi phí cứ để tớ lo, oa ha ha ha, tướng tại ngoại, có thể không nhận quân lệnh, để Thẩm Diên Dũng tức chết đi, ha ha ha." Lưu San càng nghĩ càng vui vẻ.
Trần Niệm thấy Lưu San vui vẻ như vậy cô cũng mỉm cười, chỉ là trong lòng có một góc nhỏ tối tăm nhưng cô không có biểu hiện ra ngoài, tránh để Lưu San lo lắng mà không thể chơi hết mình.
Chuông điện thoại di động của cô lại vang lên, cô nhìn vẫn là Cố Lăng Kiệt gọi đến, lông mày cau lại, ấn nghe.
“Tiểu Diễn ở chỗ của cô sao?" Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.
Trần Niệm im lặng một lúc mới hiểu được Cố Lăng Kiệt nói gì, lập tức cảm thấy lửa giận xông lên đầu, trừng mắt lo lắng nói: "Không thấy tiểu Diễn sao?"
"Không ở chỗ của cô? Nếu như ở chỗ cô nhưng cô lại không nói thì tôi sẽ kiện cô tội bắt cóc." Cố Lăng Kiệt nói lạnh như băng.
"Cố Lăng Kiệt anh là người có thân phận gì, làm sao tôi dám bắt cóc con của anh đây?" Trần Niệm thở hổn hển, tắt điện thoại di động.
"Sao vậy?" Lưu San lo lắng hỏi.
Trần Niệm nhìn bốn phía chung quanh, lo lắng nói: "Không thấy tiểu Diễn rồi, tớ lo lắng nó xảy ra chuyện, tạm thời không đi karaoke, bọn mình tìm người trước đi."
"Oh, được, bọn mình chia nhau ra tìm, tìm được thì gọi cho đối phương." Lưu San vội nói.
"Ừ, tiểu Diễn, tiểu Diễn." Trần Niệm gọi, cô xoay người đi về hướng phòng ăn để tìm cũng không nhìn thấy tiểu Diễn đâu.
Cô hỏi người đi đường:“Chào anh, xin hỏi anh thấy một bé trai bảy tuổi hay không? Cao một mét ba lăm, mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng."
"Không có." Người qua đường lắc đầu.
Trần Niệm vừa đi vừa hỏi đã đi tới phòng ăn, nhưng không thấy Cố Diễn, cô lại đi chỗ khu câu cá hỏi, lo sợ tiểu Diễn đi mình mình té xuống hồ.
"Chào anh, xin hỏi anh có nhìn thấy một bé trai bảy tuổi hay không? Cao một mét ba lăm, mặc áo sơ mi tay ngắn màu trắng. khuôn mặt rất dễ nhìn." Trần Niệm hỏi người câu cá.
Người câu cá lắc đầu.
Đôi mắt Trần Niệm trở nên ảm đạm, lúc cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Cố Lăng Kiệt.
Cô tức giận, trợn mắt nhìn Cố Lăng Kiệt một chút, xoay người muốn đi, lại suy nghĩ một lúc, hít sâu một hơi, xoay người đi về phía Cố Lăng Kiệt.
"Trung tâm nghỉ dưỡng này rất lớn, chỉ dựa hai người chúng ta không thể nhanh chóng tìm được tiểu Diễn, thời gian càng lâu thì tiểu Diễn sẽ càng có khả năng gặp nguy hiểm."
"Nhưng nơi này có rất nhiều bảo vệ, chắc trong điện thoại di động của anh có hình của tiểu Diễn, làm phiền anh đi tìm phòng anh ninh nhờ bọn họ hỗ trợ tìm, nếu như tìm được tiểu Diễn thì gọi điện thoại cho tôi." Trần Niệm lạnh lùng nói.
"Cô rất quan tâm tiểu Diễn thì phải." Cố Lăng Kiệt nhìn Trần Niệm với vẻ ngờ vực, giống như muốn dò xét điều gì.
Trần Niệm bật cười một tiếng:"Mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể vì sao anh muốn sa thải tôi, nhưng tôi thực sự rất thích đứa nhỏ này, không muốn nó xảy ra chuyện không may. Nếu tôi tìm được đứa nhỏ cũng sẽ gọi điện thoại báo tin cho anh, yên tâm, tôi sẽ không bắt cóc con anh."
Cố Lăng Kiệt trầm mặc nhìn Trần Niệm.
Nguyên nhân anh sa thải cô cũng là vì...cô rất giống Bạch Nguyệt.
Giọng nói giống, tính cách giống, cả hai cũng từng trải qua rất nhiều chuyện tương tự phương, nhiều sự trùng hợp như vậy khiến anh cảnh giác, rất sợ có người cố ý phái cô tới.
Tiểu Diễn là con của anh và Bạch Nguyệt, anh không muốn xảy ra điều gì không hay.
Đối với anh thì Trần Niệm như quả bom hẹn giờ, loại người nguy hiểm cao như vậy, anh không thể mạo hiểm.
"Vậy làm phiền cô" Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, xoay người đi.
Trần Niệm nhìn bóng lưng bạc tình bạc nghĩa của anh, cảm thấy giận dữ mà không có chỗ phát tiết, bóp một nắm đất bùn ném về phía Cố Lăng Kiệt, trúng vai anh.
Cố Lăng Kiệt nhíu mày, nhìn về phía cô, ánh mắt anh càng thêm cay nghiệt.
Trần Niệm phủi bùn trên tay, hất cằm lên: "Nếu anh đã không còn là ông chủ của tôi, tôi cũng không cần chịu đựng cái tính xấu của anh."
Cô xoay người, không muốn trút giận lên Cố Lăng Kiệt, tìm tiểu Diễn mới là quan trọng.
Cố Lăng Kiệt vỗ vỗ vết bẩn trên vai, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Tính tình của cô thật sự giống Bạch Nguyệt như đúc, ngày thường nhìn như yếu đuối, mềm mại như nước, nhưng một khi tức giận thì rất dữ dằn, sắc bén, cứng đầu, nói chuyện không nể mặt.
Cũng bởi vì rất giống nên anh càng thêm kháng cự, nhưng cô nói đúng, anh cần đến phòng an ninh một chuyến, thật sự là càng gấp càng loạn, ít nhất có thể kiểm tra camera giám sát.
Một giờ sau, Trần Niệm đang đi tìm tiểu Diễn thì nhận được cuộc gọi từ Cố Lăng Kiệt:"Tiểu Diễn đã không ở trong khu vực công viên, cô không cần tìm ở đó."
Trần Niệm càng lo lắng hơn: "Nếu như đứa nhỏ chạy ra ngoài sẽ càng dễ gặp nguy hiểm, đã kiểm tra camera bên ngoài rồi chứ? Hẳn là có thể nhìn thấy hướng đi của nó?"
"Trước khi rời khỏi nó có nói là muốn về nhà, tôi còn nghĩ là nó thật muốn về nhà, nhưng bây giờ nghĩ lại có lẽ nó muốn về nhà cũ ở thành phố H, tôi sẽ tìm được nó, vất vả cô rồi." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng nói, liền cúp điện thoại.
Trần Niệm vẫn không thể yên tâm được, gọi điện thoại cho Lưu San:"Cậu đừng tìm nữa, tiểu Diễn không ở nơi này, bọn mình tập hợp ở cửa chính đi."
Một lúc sau, Lưu San thở hổn hển chạy tới. "Đứa nhỏ không ở đây, vậy đi nơi nào? Tìm thấy chưa?"
Trần Niệm đỏ mắt nhìn Lưu San, lắc đầu, tinh thần chán nản, nói: "Trước khi tiểu Diễn rời đi có nói muốn về nhà, nó nói về nhà hẳn là về nhà cũ ở thành phố H, nếu như tiểu Diễn cảm thấy vui vẻ khi ở bên cạnh Cố Lăng Kiệt thì nó sẽ không muốn trở lại thôn Núi Câu Câu (một danh lam thắng cảnh ở Hàng Châu) ...tiểu Diễn không vui vẻ khi ở bên Cố Lăng Kiệt."
Trần Niệm nói đến đây, vẻ mờ mịt trong mắt càng đậm hơn.
"Tính cách của Cố Lăng Kiệt như thế nào cậu còn không biết sao? Anh ta trầm mặc ít nói, lạnh lùng nghiêm khắc, lại hay ra vẻ bề trên, không đứa trẻ nào ưa thích anh ta." Lưu San an ủi.
"Thật xin lỗi cậu, trước khi chưa tìm được tiểu Diễn, tớ không có lòng dạ nào đi du lịch." Trần Niệm nói xin lỗi.
Lưu San ôm bả vai Trần Niệm: "Tớ hiểu mà. Nếu như người xảy ra chuyện là tiểu Bối thì chắc chắn tớ cũng không có tâm trạng đi du lịch vui chơi, đi thôi, tớ đưa cậu về khách sạn trước."
Đọc trên APP MÊ TÌNH TRUYỆN thêm nhiều nội dung hấp dẫn!