Mục lục
Cưng vợ đến tận cùng-Cưng vợ yêu đến tận cùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 483: Cố Lăng Liệt, Anh Nói Chuyện Đi​




CHƯƠNG 483: CỐ LĂNG LIỆT, ANH NÓI CHUYỆN ĐI
"Cô nói ai ở trên trời có linh thiêng?" Bạch Nguyệt nhíu mày nói.
"Cô nói gì vậy? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy anh ấy cơ mà. Rốt cuộc các người làm sao thế?" Bạch Nguyệt tức giận.
Bọn họ không tìm giúp cô thì thôi, ai nấy đều nói linh tinh.
Cô đẩy Lâm Thư Lam ra.
"Mợ chủ, cô hẳn phải biết thủ trưởng đã chết ở trước mặt cô rồi. Đó là tham mưu Lâm làm. Anh ta cũng đã tự sát. Cô quên hết những chuyện này rồi sao?" Lâm Thư Lam khóc nói.
Trong đầu Bạch Nguyệt hiện lên cảnh tượng Cố Lăng Kiệt bị bắn trúng đầu, cô lảo đảo lùi lại vài bước.
Không, cô không tin bọn họ, bọn họ ai ấy đều không hy vọng cô được sống tốt.
Cô thật vất vả mới được ở cùng với Cố Lăng Kiệt.
Cố Lăng Kiệt vốn phải đi cùng cô, anh phải ở lại gánh trách nhiệm bảo vệ người khác, ông trời sẽ không tuyệt tình tới mức để cho bọn họ vui mừng còn chưa qua đêm đã chỉ còn lại vĩnh viễn là vực sâu không đáy.
Như vậy quá tàn nhẫn.
Người sống còn có ý nghĩa gì nữa, chỉ còn lại cực khổ sao?
Cô gọi điện thoại cho Cố Lăng Kiệt.
Điện thoại được kết nối.
Trái tim căng thẳng của cô chợt dịu xuống.
"Tiểu Nguyệt." Người nghe điện thoại chính là Tống Tâm Vân.
Trong lòng Bạch Nguyệt lại căng thẳng: “Mẹ, Lăng Kiệt đâu? Sao Lăng Kiệt không nghe điện?"
"Tiểu Nguyệt, nó đã chết rồi. Mẹ biết con không thể chấp nhận được ngay, nhưng điều này là sự thật, con tuyệt đối không thể có việc gì được. Con còn phải chăm sóc Tiểu Diễn, trong bụng con còn có đứa trẻ. Con đừng dọa mẹ mà."
Bạch Nguyệt hoang mang cúp điện thoại.
Cô nhất định là vừa gọi nhầm. Cô lại liên tục bấm số trên điện thoại và gọi đi.
"Tiểu Nguyệt." Người nghe vẫn là Tống Tâm Vân.
Cô bị dọa, ném điện thoại xuống đất và đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời u ám như sắp mưa. Cô hoảng hốt hơn mười giây mới nhặt điện thoại trên mặt đất lên.
Bây giờ chỉ có một người sẽ không lừa cô. Cô phải hỏi Alan, Alan sẽ không lừa cô.
Cô bấm số gọi điện thoại ra ngoài.
"Alo, Tiểu Niệm, Tiểu Niệm, em có khỏe không?" Alan lo lắng hỏi.
"Alan, bọn họ nói với tôi là Cố Lăng Kiệt chết rồi. Tôi không tin, tôi chỉ tin tưởng anh. Cố Lăng Kiệt chết rồi sao?" Bạch Nguyệt mắt đỏ hỏi.
Bên kia, Alan im lặng.
Bạch Nguyệt sốt ruột, đe dọa: "Nếu như anh lừa tôi, về sau anh sẽ vĩnh viễn không tìm được bạn gái."
"Tiểu Niệm, anh cũng đi đưa tang Cố Lăng Kiệt, anh nhìn thấy anh ấy nằm ở trong quan tài. Đó là sự thật, anh ấy đã chết rồi." Alan trầm giọng nói.
"Ngay cả anh cũng muốn lừa tôi à? Vừa rồi tôi còn nhìn thấy anh ấy cơ mà." Bạch Nguyệt phiền não nói.
Alan không nói lời nào.
"Tôi không để ý tới các người nữa. Tôi đã hứa sẽ nấu canh cá cho Cố Lăng Kiệt. Anh ấy còn có thể mời các bạn của anh ấy tới ăn. Tôi phải đi câu cá đây. Tối nay anh thích thì tới, không thích thì thôi. Một lát nữa các người thấy Cố Lăng Kiệt trở về, các người sẽ tự thấy xấu hổ vì những lời vừa rồi." Bạch Nguyệt cúp máy.
Cô đi về, một mình dựng lều vải, để bọt biển, giường, đệm, chăn ở trong lều.
Phía trước lều là lò lửa, bên cạnh là cái bàn.
Trên bàn đặt chuối, táo, còn có cốc nước.
Cô tìm củi nhóm lửa và để ấm nước lên.
Sau khi làm xong tất cả, cô phát hiện ra không có giun, lập tức có cảm giác tay không đủ dùng: “Giun đâu? Giun của tôi đâu? Cố Lăng Kiệt, anh bỏ giun ở đâu mà sao em không tìm thấy?"
Tống Tâm Vân, thím Vương, Lâm Thư Lam đều nhìn cô, đau lòng đến mức không nén được nước mắt.
Một người ám vệ từ trong chỗ tối đi ra, đưa giun cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt thấy giun thì tâm trạng cũng ổn định hơn rất nhiều. Cô nhìn về phía ám vệ và mỉm cười nói: "Nhất định là Cố Lăng Kiệt bảo anh tới. Tôi đã biết anh ấy không chết mà. Anh ấy làm sao có thể chết được, đúng không?"
Ám vệ không nói gì, lặng lẽ đập một lỗ ở trên mặt hồ băng.
Bạch Nguyệt móc giun lên cần câu, ngồi ở trước lều câu cá.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt."
Cô nghe được giọng nói của Cố Lăng Kiệt nên nhìn về phía bên cạnh.
Cố Lăng Kiệt mỉm cười với cô: “Em đấy, cứ luôn làm cho người ta không yên tâm. Em nhanh vào lều vải đi, cẩn thận bị cảm."
Bạch Nguyệt tươi cười, gọi Tống Tâm Vân: "Mẹ, mẹ nói Lăng Kiệt chết, làm sao có thể chứ? Bây giờ anh ấy đang ngồi ở bên cạnh con đây này."
Tống Tâm Vân không nhịn được, che môi và xoay người, nước mắt đã tràn ra như vỡ đê. Bà ngồi xổm xuống.
"Bà chủ hãy nén bi thương." Thím Vương khuyên nhủ, bản thân cũng không nhịn được mà ôm Tống Tâm Vân khóc nức nở.
Bạch Nguyệt nghi ngờ nhìn bọn họ: “Mấy người thật kỳ lạ."
Cô nhìn về phía bên cạnh, khẽ nói: "Anh vừa đi đâu thế? Em tìm anh khắp nơi. Anh có biết bọn em không nhìn thấy anh đã lo lắng tới mức nào không? Anh còn cười được à? Sau này, anh đừng có mà đột nhiên biến mất nữa đấy. Anh biết em không thể không có anh được, đúng không?"
"Tiểu Nguyệt." Cố Lăng Kiệt nhìn về phía cô: “Anh sẽ không rời khỏi em, anh bảo đảm."
Cô dựa về phía vai của anh, đầu chạm vào lều vải.
Bạch Nguyệt nhìn về phía bên cạnh, không có gì.
"Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt gọi.
Tống Tâm Vân nghe được tiếng kêu đầy hoang mang của Bạch Nguyệt nên đi về phía cô.
Bạch Nguyệt ngẩng đầu nhìn bà, dáng vẻ đáng thương: “Mẹ, vừa rồi Cố Lăng Kiệt còn ở đây, mọi người có nhìn thấy không? Nhưng sao con mới chớp mắt một cái, không biết anh ấy lại đi đâu rồi. Anh ấy có nói cho mẹ biết không?"
Tống Tâm Vân ôm lấy Bạch Nguyệt khóc nói: "Đứa trẻ ngốc của mẹ, Lăng Kiệt, nó thật sự đã chết rồi."
Bạch Nguyệt đột nhiên đẩy Tống Tâm Vân ra.
Tống Tâm Vân ngồi trên đất.
"Vì sao, vì sao mẹ lại muốn nói bậy vậy? Mẹ, Lăng Kiệt là con trai mẹ, anh ấy không phải là con của anh trai mẹ, Lăng Kiệt vẫn luôn coi mẹ là mẹ ruột. Mẹ, có phải mẹ biết cho nên mới lừa con đúng không? Con của mẹ bị bệnh chết không liên quan đến Lăng Kiệt. Anh ấy cũng chỉ là đứa trẻ sơ sinh thôi." Bạch Nguyệt hoảng hốt nói.
"Con nói gì?" Tống Tâm Vân chấn động nhìn Bạch Nguyệt.
"Lăng Kiệt." Bạch Nguyệt nhìn về phía sau Tống Tâm Vân: “Anh nói với mẹ đi, anh nói anh không chết đi. Anh đừng chỉ cười như vậy, có được không?"
Bạch Nguyệt sốt ruột giậm chân.
"Mợ chủ điên rồi sao?" Thím Vương hỏi Lâm Thư Lam bên cạnh.
"Mợ chủ thật đáng thương." Nước mắt Lâm Thư Lam tuôn ra, nói.
Tống Tâm Vân hoảng hốt đứng lên, đi về phía trước.
"Anh muốn đi sao? Anh còn chưa nói mà, Cố Lăng Kiệt!" Bạch Nguyệt sốt ruột, đi về phía trước.
"Mợ chủ cẩn thận." Lâm Thư Lam sốt ruột kêu lên.
Bạch Nguyệt dường như không nghe thấy, vẫn đi về phía mặt hồ mà không chú ý dưới chân, cuối cùng bị rơi vào trong hố băng.
Cơ thể chìm xuống, cô nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ở trước mặt mình liền tức giận gõ vào vai của anh.
Bọt nước quá lớn cô nên không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy có người kéo cô từ trong nước ra. Trước mắt cô tối sầm, đã bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, khi cô mở mắt lại nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngồi ở bên cạnh của cô: “Em bảo anh nói với mẹ là anh còn sống, tại sao anh lại không nói chứ?"
Bác sĩ Đông y nhíu mày, nhìn về phía Lâm Thư Lam bên cạnh và đứng lên: “Cô ấy tưởng tôi là ngài Cố. Tôi nghĩ cô ấy không phải nên khám Đông y mà nên tới khoa tâm thần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK