Chương 800: Em Là Nỗi Bận Tâm Duy Nhất Của Anh.
CHƯƠNG 800: EM LÀ NỖI BẬN TÂM DUY NHẤT CỦA ANH
Cố Lăng Kiệt nhìn Bạch Nguyệt, gắp thịt dê, đặt vào trong đĩa của cô.
Sau bữa ăn
Bạch Nguyệt bảo Cố Lăng Kiệt đi ngủ, anh bảo cô ngủ cùng.
Lên giường, anh ôm eo cô rồi nhanh chóng ngủ mất.
Bạch Nguyệt nằm ở trên giường nhẩm tính, những bệnh nhân khác đều đã khám kỹ, chỉ có cô gái thất tình chiều tối mai.
Cô ngồi dậy, nhưng ngang eo bị nắm chặt.
Cố Lăng Kiệt mở to mắt, trầm giọng hỏi: "Em đi đâu thế?"
"Em không đi đâu, ở ngay trong nhà thôi, anh ngủ tiếp một chút đi." Bạch Nguyệt nói.
Cố Lăng Kiệt ngồi dậy: "Vậy anh không ngủ nữa, trời sắp tối rồi, ban đêm có thể ngủ tiếp."
“Em không đi ra ngoài nữa, anh ngủ đi. Nếu em ra ngoài em sẽ gọi anh." Bạch Nguyệt nói, liếc nhìn anh, ánh mắt rất mong đợi.
Lúc này, Cố Lăng Kiệt mới khẽ gật đầu.
Bạch Nguyệt đi ra khỏi cửa, gọi điện thoại cho trợ lý: "Cô hỏi cô gái muốn thôi miên đó xem cô ấy còn muốn thôi miên không?"
"Vâng." Trợ lý đáp, rồi cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt đi tới sân sau, chơi đùa với tiểu Bạch, cô cầm cái đệm, ngồi ở chỗ thoáng mát của sân sau, ngửi hương hoa, nghe gió thổi, cảm nhận thiên nhiên tươi đẹp, cảm thấy rất hài lòng, bình thản.
Điện thoại di động kêu lên.
Nhìn là trợ lý, cô nghe điện.
"Bác sĩ Bạch, cô gái đó đã tự sát rồi." Trợ lý nói.
"Sao lại như vậy? Không phải nói muốn thôi miên ư?" Bạch Nguyệt kinh ngạc hỏi.
"Cô ấy và người nhà xảy ra tranh chấp, bị cha đánh, trong cơn tức giận, đã nhảy từ cửa sổ xuống." Trợ lý giải thích.
Ánh mắt Bạch Nguyệt trầm xuống.
Tinh thần cô gái này vốn đang bên bờ sụp đổ, lại bị cha đánh, khiến cô ấy cảm thấy ngay cả tình thân cũng không có.
Không có tình thân, không có tình yêu, cũng không có bạn bè, ngẫm lại, cũng không muốn tiếp tục sống nữa, hơn nữa nhất thời xúc động, nên đã mất đi sinh mệnh tuổi trẻ.
"Bác sĩ Bạch, trước mắt cô không có lịch khám cho ai, cô có cần tôi hẹn trước mấy bệnh nhân không?" Trợ lý hỏi.
"Tạm thời không cần, cô xem có muốn tự mình tiếp mấy bệnh nhân hay không?" Bạch Nguyệt khẽ cười nói.
"Vâng." Trợ lý đáp, cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt gọi điện thoại cho Từ Trường An: "Học trưởng, khi nào thì anh đến?"
"Khoảng Thứ Hai, anh đang làm thủ tục." Từ Trường An nói.
"À, em muốn tạm thời giao toàn bộ phòng khám bệnh ở nước Mỹ cho anh, em muốn trở về." Bạch Nguyệt nói.
"Ồ, em muốn về nước A sao." Từ Trường An kinh ngạc.
"Em lại sống chung với Cố Lăng Kiệt, trở về đối mặt với vấn đề còn sót lại, nên giải quyết, phải giải quyết, nên gánh vác, phải gánh vác."
"Ký ức của em khôi phục rồi sao?" Từ Trường An kinh ngạc hỏi.
"Chưa, có lẽ, sau khi về nước, tiếp xúc nhiều người, tiếp xúc nhiều chuyện, thì có thể kích thích tiềm thức, khôi phục ký ức, cũng không vội, đến đâu thì hay đến đó."
"Em không ở nước Mỹ, trong lòng rất mất mát, em không ở đó, anh cũng không muốn trở về nữa." Từ Trường An nói thẳng.
Bạch Nguyệt cười: "Đừng như thế, nhà và phòng khám bệnh của em bên này đều cần anh quản lý, anh chỉ cần mang theo vợ con tới, có chỗ ở, cũng có công việc."
"Hình như được lợi rất nhiều từ em."
"Không chỉ vậy, em còn có một nhà hàng hải sản muốn giao anh ngươi quản lý, anh kiếm tiền và trông coi cho em là được rồi." Bạch Nguyệt mỉm cười.
Trong cuộc đời, hiếm khi được lợi, cô không so đo nỗ lực, không quan tâm hồi báo, thuận theo tự nhiên là được.
"Em là quý nhân của anh. Sau này anh nhất định như Thiên Lôi để em sai đâu đánh đó." Từ Trường An nói.
Bạch Nguyệt nghe thấy đầu kia âm thanh con của Từ Trường An, tiếng gọi ba, ba.
Cô mỉm cười hiểu ý: "Anh đi dỗ con trước đi, em sẽ gọi lại sau."
Bạch Nguyệt cúp điện thoại.
Nhà, sự nghiệp ở đây đều đã được giải quyết ổn thỏa, còn có công việc bên phía Quân.
Cô tiếp tục yên lặng ngồi trên bãi, suy nghĩ thoải mái bay bổng, ngồi đến khi hơi mệt, cô nằm xuống đệm, nhắm mắt lại, ngủ một giấc.
Khi cô tỉnh lại, thấy trên người đắp tấm thảm, trên lưng có một bàn tay.
Cô quay đầu, không biết Cố Lăng Kiệt đã ngủ bên cạnh cô từ lúc nào.
Cô xoay người, nhìn Cố Lăng Kiệt, anh từ từ mở to mắt.
Cứ nằm như vậy, thật thoải mái.
Cô không nói gì, tiếp tục nhắm mắt lại, nằm nghỉ ngơi.
Cố Lăng Kiệt cũng không nói gì, chăm chú nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của cô.
Nằm một lúc, Bạch Nguyệt vẫn chưa ngủ được, cô lại mở mắt nhìn anh, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Cố Lăng Kiệt nhìn đồng hồ trên cánh tay: "Mười bảy giờ rồi."
"Ồ? Em đã ngủ lâu như vậy sao." Bạch Nguyệt ngồi dậy, vuốt mái tóc rối bời, nhìn Cố Lăng Kiệt: "Buổi tổi chúng ta ăn gì?"
"Gì cũng được."
"Làm cơm khâu nhục cải muối được không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt hơi nhếch môi: "Được. Tiểu Nguyệt, tối nay anh có việc, có thể không về."
"Buổi tối anh có chuyện gì?" Bạch Nguyệt không hiểu hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô chăm chú.
Bạch Nguyệt đoán anh có điều nói, mỉm cười: "Nếu không tiện nói thì không cần phải nói."
"Còn nhớ anh đã nói với em, việc gáy anh trúng đạn, em tưởng anh chắc chắn chết không?" Cố Lăng Kiệt mở miệng nói.
Bạch Nguyệt gật đầu.
"Ta đã tìm được tổ chức nghiên cứu khoa học trong truyền thuyết, họ đã phẫu thuật cho anh với điều kiện là anh giúp họ phá hủy Sauter." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Sauter là cái gì?" Bạch Nguyệt không hiểu, cô chưa từng nghe thấy cái tên này.
"Một tổ chức Mafia, chúng từng muốn hủy diệt tổ chức nghiên cứu khoa học này, nhưng nhiều người trong bọn họ vẫn còn sống, sợ bị Sauter truy sát, nên bảo anh đi phá hủy." Cố Lăng Kiệt giải thích.
"Phía Sauter biết anh muốn phá hủy chúng không?" Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
"Không biết, anh vẫn luôn là che mặt, hơn nữa, Sauter cũng có quan hệ với phía chính phủ bên này, nên chính phủ của họ sẽ không làm."
"Nếu Sauter biết là anh làm, có thể ảnh hưởng tình hình trong nước hay không?"
"Sẽ không, chính phủ của họ cũng muốn phá hủy tổ chức này, nhưng ngại vì những điểm yếu mà Sauter nắm được, nên để anh ra mặt là an toàn nhất."
"Anh cho người bảo vệ em, là do lo lắng thân phận của anh bị bại lộ, em sẽ là người đầu tiên gặp nạn phải không?" Bạch Nguyệt suy đoán.
Cố Lăng Kiệt gật đầu.
"Phá hủy Sauter là chuyện anh nhất thiết phải làm đúng không?" Bạch Nguyệt hỏi.
Cố Lăng Kiệt lại gật đầu.
"Vậy thì anh cứ làm đi, nhất định phải chú ý an toàn, em không hi vọng nhìn thấy anh bị thương."
Cố Lăng Kiệt đè gáy cô xuống, hôn lên bờ môi cô: "Anh có em, không dám để bản Tích bị thương, sau khi anh tỉnh lại, anh đã nói với bản Tích, sau này tất cả đều vì em mà sống, tất cả lấy em làm trọng tâm, chỉ suy nghĩ trên lập trường của em."
"Nói được thì phải làm được, đừng để bản thân xảy ra chuyện."
"Ừm." Cố Lăng Kiệt thận trọng gật đầu.
"Em đi làm cơm, buổi tối, khi nào thì anh đi?" Bạch Nguyệt hỏi.
"Mười giờ, sáng mai anh sẽ trở về, em ngủ ngon, đừng lo lắng cho anh. Không thì anh sẽ bồn chồn." Cố Lăng Kiệt dặn dò.
Trước đó không muốn nói cho cô, vì sợ cô lo lắng, đêm không thể say giấc.
Bây giờ anh nói cho cô, nhưng anh vẫn lo cô sẽ ngủ không ngon.