Chương 599: Sẽ Mãi Mãi Hạnh Phúc
CHƯƠNG 599: SẼ MÃI MÃI HẠNH PHÚC
“Vợ của anh cũng không phải là trẻ mãi được, anh nghĩ nhiều rồi, nếu không thì em cạo hết tóc đi rồi nói là xuất gia, xem mọi thứ đều là hư vô, như thế này thì anh yên tâm chưa?” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
“Xuất gia cũng không có tác dụng, anh hiện tại là Bộ trưởng Bộ ngoại giao, muốn cho một người vào đây là rất dễ dàng, hơn nữa, anh lại là chủ giám khảo.” Hình Thiên nhếch miệng nói.
“Thẩm Diên Dũng không muốn cho em đi.” Bạch Nguyệt có chút băn khoăn nói.
“Anh ta không muốn em đi thì em không đi thật à?” Hình Thiên hỏi ngược lại: “Đáp án đề thi anh cũng đều đưa hết cho em rồi.”
Bạch Nguyệt buồn cười, giải thích nói: “Em đã đối phó với Thịnh Đông Quang rồi, giờ lại đang đối phó với Bộ trưởng Bộ giáo dục, những chức vụ lớn đó em đều làm được, em muốn vào Bộ ngoại giao lần nữa, em cảm thấy sẽ có một trận gió tanh mưa máu.”
“Sợ cái gì, có anh ở đây, ai dám động đến nửa sợi tóc của em.” Hình Thiên khẳng định nói.
Bạch Nguyệt trầm tư nghĩ, cũng không lập tức trả lời.
“Em nghĩ đã, dù sao hiện tại cũng không gấp, muốn vào Bộ ngoại giao thì cũng phải đợi năm sau thi viết và phỏng vấn đạt đã, Tết năm nay, chúng ta đón Tết ở trên đảo, được không? Chúng ta cùng nhau, ừ… lại lần nữa hét lớn mà kêu mẹ.” Bạch Nguyệt cũng không muốn để cho một người già cô đơn ở trong nhà.
“Lúc năm mới à?” Hình Thiên dừng lại, suy nghĩ.“Sao vậy?” Bạch Nguyệt nhìn ra anh có chút băn khoăn.
“Chúng ta hiện tại không giống như trước kia, ở trên đảo hoang, sức bảo vệ không mạnh, cũng dễ bị lộ, đặc biệt là lúc năm mới, những người chiến sĩ kia cũng phải trở về nhà đón Tết, không trở về nhà đón Tết thì cũng sẽ nhớ nhà nên sức chiến đấu cũng sẽ giảm xuống, lúc này, tốt nhất là không thể tùy ý ra ngoài, em thấy thế nào?” Hình Thiên phân tích nói.
Bạch Nguyệt nghĩ cũng đúng: “Vậy lúc năm mới anh sẽ đến à?”
“Đương nhiên.”
Bạch Nguyệt gật đầu, có anh ở bên cạnh đón Tết thì tốt rồi, đây là năm đầu tiên họ ở cùng nhau, cô muốn cùng anh trải qua.
Điện thoại vang lên, cô nhìn một chuỗi số điện thoại lạ, đoán chừng là lính đánh thuê bên kia, lập tức nghe máy.
“Alo, Bạch Nguyệt à? Tôi được Alan giới thiệu, gọi là Khôn.” Đối phương dùng một hơi tiếng Anh lưu loát nói.
“Xin chào, là như thế này, tôi cần mọi người giúp tôi bảo vệ một người, tình huống có chút tồi tệ, đối phương ở chỗ không cho bất kì ai xâm nhập vào, một khi bị phát hiện thì mọi người sẽ bị nguy hiểm, tôi cần ít nhất năm người như vậy, được không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Được, đưa địa điểm và tài liệu cùng hình ảnh của người cần bảo vệ cho chúng tôi, chúng tôi sẽ lập tức xuất phát, tối nay có thể sẽ đến nơi.” Khôn khẳng định nói.
“Ngoài ra, chi phí thì tôi sẽ đưa cho mọi người, Alan chỉ là bạn của tôi, không cần đưa.” Bạch Nguyệt nhắc nhở.
Họ không hỏi lấy tiền, cô đoán chừng là Alan đã thu xếp rồi.
“Là thế à, vậy cô nói với Alan đi, tiền anh ta đã trả trước nửa tháng rồi. Tôi trước tiên cúp máy, chuẩn bị rồi sẽ qua đó.” Khôn nói xong thì cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt bất bắc dĩ, gọi điện thoại cho Alan.
“Khôn đã liên hệ với em rồi à?” Alan đoán.
“Anh không cần giúp tôi trả tiền đâu, tôi có tiền mà, bao nhiêu, tôi đưa lại cho anh.”
“Em giúp tôi kiếm được một tỷ, tôi cho em chút tiền lãi, em không cần để ý, nếu bạn bè có khó khăn mà lúc này còn tính toán chi li thì tôi không xứng làm bạn của em đâu.” Alan bình thản nói.
Anh ta ngăn chặn lời cô nói, ngoài ra còn có một ý khác, chính là nếu cô cự tuyệt lòng tốt của anh ta, thì không phải là bạn bè nữa.
“Vậy coi như là lễ vật đi, không cần hát nữa.” Bạch Nguyệt bất đắc dĩ nói.
Alan cười, cười đến đầu dây bên kia đều nghe: “Thật là không cần à?”
Sắc mặt Hình Thiên kém cực điểm, trực tiếp đoạt lấy điện thoại cỉa Bạch Nguyệt nói: “Thật không cần, tôi là bạn trai của cô ấy, cứ như vậy đi.”
Anh trực tiếp cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt: “…”
“Anh ta đang quyến rũ em, anh nhìn ra được.” Hình Thiên giải thích, ném điện thoại trên bàn.
Bạch Nguyệt mím môi cười.
Tuy hành động này của anh rất bá đạo nhưng trong lòng cô lại cảm thấy rất ấm áp.
Hình Thiên nhìn cô cười: “Lại cười! Cười với anh thì cũng thôi đi, không cho phép cười với người khác.”
Bạch Nguyệt gật đầu, ngồi vào vị trí, dịch chuyển ghế.
Hình Thiên ngầm hiểu ý cô, ngồi đối diện cô, đầu gối kẹp lấy đầu gối cô, giống như là một loại trừng phạt.
Thực tế, anh chỉ hy vọng, trong mắt cô có anh, hơn nữa chỉ có một mình anh.
Bạch Nguyệt toét miệng cười.
Hình Thiên bị nụ cười này của cô mê hoặc, cũng không tự chủ được mà cười theo, kêu một tiếng đồ ngốc, ngữ khí lại hết sức cưng chiều.
Họ cùng nhau phê duyệt bài thi.
Bạch Nguyệt chậm rãi nhìn về phía anh, nếu là sau này cùng làm ở Bộ ngoại giao thì thật là quá tốt, có thể mỗi ngày gặp mặt, cùng nhau tiến lùi, giống như rất lâu rất lâu trước đây cô đã từng hy vọng như vậy với Cố Lăng Kiệt, chứ không phải chỉ là núp sau anh để anh che chở.
Cô cùng với Cố Lăng Kiệt rất nhanh sẽ được hạnh phúc đi…
Hy vọng có một ngày Lưu San sẽ tha thứ cho cô…
*
Lưu San phát hiện, trụ sở huấn luyện kia thật là xa, lái xe đã ba tiếng rồi mà vẫn chưa tới.
Cô có chút buồn chán, mở điện thoại chơi trò chơi, chơi đến đầu choáng váng thì thu hồi điện thoại liếc nhìn Thẩm Diên Dũng.
Anh ta giả vờ nhắm mắt ngủ, không biết có ngủ thật hay không, hay là không có ngủ.
Ánh nắng mặt trời rơi xuống khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ta, dưới ánh nắng, da thịt anh ta trong suốt như ngọc, nếu anh ta mà là con gái thì cũng có thể mê hoặc chúng sinh rồi.
Cô nghĩ tới Bối ở nhà cô.
Ngũ quan Bối nhà cô đang dần dần phát triển, nửa năm trước vẫn giống anh ta như đúc, nhưng nửa năm trở lại đây thì mắt lớn ra một chút rất giống cô, mắt rất to, con ngươi cũng to chứ không giống người này đẹp hơn cả con gái.
Chẳng qua, những bộ phận khác thì vẫn giống anh ta như đúc, đây có được coi là kế thừa ưu điểm của họ không?
Nghĩ đến Bối, tim Lưu san nhu hòa vài phần, đợi Bối của họ trưởng thành, với nhan sắc này cũng là hiếm có, cô sẽ tìm một người con dâu giống như Bạch Nguyệt hoặc là Hoa Tiên, mềm mại dịu dàng, thông minh mà hàm xúc, ngàn vạn lần không thể tìm một người giống như cô, nếu không sẽ làm cô tức chết.
Nghĩ đến đây, Lưu San cười một tiếng.
Thẩm Diên Dũng mở mắt ra, nhìn về phía cô, ôm chặt vai cô, kéo vào trong lồng ngực anh ta nói: “Có gì vui mà cười vậy, nói nghe xem xem.”
“Tôi đang nghĩ, con dâu tương lai của chúng là như thế nào?” Lưu San vừa nói ra thì ý thức được mình vừa nói cái gì.
Đây không phải là âm thầm ám chỉ với anh ta, Bối của họ vẫn còn sống hay sao?
May mắn thay, cô thấy Thẩm Diên Dũng không có nghe ra một ý tứ khác mà phụ họa cô nói: “Giống như em.”
“Giống như em thì thôi bỏ đi, một núi không thể chứa hai hổ.”
Thẩm Diên Dũng cười khẽ: “Em cũng biết mình là cọp cái à.”
“Tôi là cọp cái, vậy anh là cầm thú.” Lưu San nói tiếp lời anh ta.
“Không phải em nói mình là cọp cái à?”
“Tôi có thể nói mình được, nhưng người khác không thể nói tôi được.” Lưu San ghét bỏ nói, đẩy anh ta ra, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thẩm Diên Dũng ôm eo cô, để cô dựa vào mình, ở bên tai cô trầm giọng nói: Vậy em mỗi ngày đều ngủ cùng với cầm thú thì cũng sẽ là cầm thú.”
Mặt Lưu San đỏ lên.
Người này vừa nói ra thì tình cảm như vậy, dễ làm cho tim người khác đập nhanh hơn, cùng với bộ dạng kiêu ngạo của anh ta giống như hai người khác vậy.