Chương 751: Là Anh
CHƯƠNG 751: LÀ ANH
“Ầm” một tiếng.
Chiếc xe muốn lao về phía Bạch Nguyệt bị một chiếc xe tải tông ra.
Bốn người cảnh sát nhanh chóng xuống xe, lấy súng chĩa về xe nhỏ.
“Xuống xe.” Tích quát, nhìn cửa sổ xe màu đen, mở cửa xe ra, thấy người ngồi trên ghế lái là trợ lý của cô nhi viện, kinh ngạc: “Sao lại là anh?”
Trợ lý hoảng hốt nhìn Tích, thấy đã bị bắt, trong nháy mắt vẻ mặt tái nhợt đi.
“Dẫn về Cục cảnh sát trước.” Tích nói.
Cảnh sát ép buộc trợ lý lên xe.
“Sao cô biết sẽ có người lái xe tông cô?” Tích tò mò hỏi.
Trước đó, Bạch Nguyệt nhờ anh chuẩn bị một chiếc xe hơi lúc cô đang ăn cơm, chờ ở cửa ra vào, có thể sẽ có người lái xe tông cô, quả nhiên nói đúng rồi.
“Bây giờ vào cô nhi viện, khống chế tất cả người lớn, thao tác phải nhanh, bằng không, chờ đến khi bọn họ tỉnh táo lại, những đứa trẻ của cô nhi viện sẽ gặp nguy hiểm.” Bạch Nguyệt gấp gáp nói.
“Được, tôi lập tức đi làm.” Tích nhanh chóng gọi điện cho Cục trưởng xin người.
Bạch Nguyệt nắm tay Neil, lên xe cô, dịu dàng nói: “Không phải sợ, người mà bất kỳ chuyện xấu gì cũng làm đều sẽ bị đem ra công lý.”
“Những người cảnh sát kia cũng sẽ bắt viện trưởng sao?” Neil véo von hỏi.
“Đúng vậy, chính nghĩa cuối cùng rồi sẽ chiến thắng gian ác, sau này sẽ có người chú và dì tốt chăm sóc cho em.”
“Bọn họ nói chúng em là quái vật, không có ai muốn tới gần chúng em.” Neil đỏ mắt nói.
Bạch Nguyệt ôm Neil vào lòng: “Sao các em lại là quái vật được chứ, chỉ là mỗi một anh hùng tương lai đều có một một thời gian không bình thường, đây là trời cao giúp các em từ lúc nhỏ đã cứng cỏi, kiên cường hơn người khác, biết chăm sóc bản thân, chờ đến khi lớn lên, có thể trở thành một người vĩ đại.”
“Giống như Spider man sao?” Neil hỏi.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Em sẽ trở thành một người còn ghê gớm hơn Spider man, lúc Spider man năm tuổi không hiểu chuyện nhiều bằng em đâu.”
Neil liên tục gật đầu: “Sau này em nhất định sẽ trở thành người dũng cảm hơn cả Spider man.”
“Đương nhiên rồi.” Bạch Nguyệt cười nói: “Chị dẫn em đi chỗ cảnh sát nhìn thử, xem bọn họ làm sao bắt người xấu lại.”
*
Ba giờ chiều.
Bạch Nguyệt nghe nhạc, nhàn nhã uống cà phê, Neil ngồi bó gối trên sô pha, coi truyện tranh anh hùng mà cô đưa cho nó.
Tích gõ cửa.
“Vào đi.” Bạch Nguyệt nói, đặt ly cà phê xuống.
“Bọn họ đều nhận tội rồi, thì ra phía sau cô nhi viện là trung gian mua bán nội tạng, viện trưởng cũng nhận tội, là cô ta đánh chết một đứa trẻ.” Tích cẩn trọng mà báo cáo.
“Ừm, bây giờ những đứa trẻ bên cô nhi viện kia phải làm sao?” Bạch Nguyệt lo lắng hỏi.
“Cục trưởng đã nói với Thống đốc Trình rồi, sẽ nhanh chóng phái một số người từ cô nhi viện khác đến chăm sóc những đứa trẻ này.” Tích nói.
“Người được phái đi đáng tin không?”
“Thống đốc Trình cũng lo sẽ xảy ra chuyện ngược đãi trẻ em, vì vậy nhờ phía cảnh sát chúng tôi phối hợp, cử ra hai viên cảnh sát trú đóng ở đâu đó, giám sát bọn họ bất cứ lúc nào.”
Bạch Nguyệt gật đầu, nói với Neil: “Bây giờ ngoại trừ người chú và dì tốt chăm sóc các em ra, còn có cảnh sát bảo vệ các em, sau này em có thể vui vẻ mà ở cùng đám bạn rồi.”
“Ừm. Cảm ơn.” Neil chân thành nói.
“Hôm nay tổ viên mười một sẽ về công ty sao?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Ba giờ rưỡi bọn họ về đây.”
“Tốt.”
*
Viên cảnh sát đưa Neil về, những người khác còn chưa đến, Bạch Nguyệt mở điện thoại ra xem, nghĩ đến người gọi là Black kia, cô lấy danh thiếp ra, gọi ra ngoài.
“Alo, xin chào, xin hỏi anh là Black phải không?” Bạch Nguyệt hòa nhã hỏi.
Đối phương im lặng, không nói gì.
Bạch Nguyệt còn tưởng là tín hiệu điện thoại không tốt: “Alo, alo, xin hỏi anh nghe được không?”
“Ừm.” Anh ta lên tiếng.
Trong lòng Bạch Nguyệt rung động một cái, giọng nói này nghe có hơi quen thuộc: “Chuyện là như vậy, một giờ chiều ngày mai tôi muốn qua viện nghiên cứu, được không?”
“Ừm, cô đến thì gọi cho tôi.” Black nói.
Bạch Nguyệt cau mày: “Anh là người trước đó đã cứu tôi, đúng không? Tôi nghe ra giọng nói của anh đấy.”
Đối phương lại im lặng.
“Alo, alo.” Bạch Nguyệt gọi hai tiếng.
Anh ta trả lởi lại: “Đúng, nhưng mà hy vọng cô có thể giữ bí mật.”
“À.” Bạch Nguyệt đáp lời.
Anh ta cúp điện thoại rồi.
Cô cảm thấy anh ta là một người vô cùng lạnh lùng, hơn nữa, tràn đầy cảnh giác và thần bí, nhưng mà tại sao trên người anh ta lại có ảnh của cô!!!
Ba giờ rưỡi.
Tổ viên tổ mười một trở về.
“Mọi người có phát hiện gì không?” Tích sốt ruột hỏi, hôm nay bên bọn họ bị phóng viên oanh tạc, tâm trạng Cục trưởng không tốt, nổi giận rồi, Tích làm trợ lý của Cục trưởng cũng không dễ chịu gì.
Thượng lắc đầu: “Hung thủ làm việc vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, một tí manh mối cũng không có.”
“Có xem qua album ảnh chưa? Tốt nhất là bức gần đây nhất được chụp trong nhà ấy.” Bạch Nguyệt hỏi.
“Đúng là có album ảnh, tôi giở ra xem, không phát hiện gì đặc biệt cả.” Elly nói.
“Có thể cho tôi xem album ảnh một chút được không?” Bạch Nguyệt hỏi.
“Có đây, tôi đem album tới rồi.” Elly lấy album từ trong cặp công văn đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt mang găng tay, tùy ý lật ra, nhìn thấy thứ mà cô muốn tìm, chỉ vào con gấu bông trên sô pha: “Món đồ chơi này, mọi người có thấy ở trong nhà không?”
Thượng nhô đầu qua xem: “Đúng là không có chú ý tới.”
“Cái này thì sao?” Bạch Nguyệt chỉ vào xe tải đồ chơi nằm trong góc hỏi.
Thượng lắc đầu: “Mấy thứ này nhỏ như vậy, đúng là không chú ý tới. Những thứ này có gì sao?”
“Hung thủ là một tên giả trang thành chú hề, biệt hiệu chú Jay.
Bình thường hắn sẽ giả trang thành tên hề, phát đồ chơi cho các em nhỏ ở từng cửa hàng hoặc sân chơi, cũng sẽ phát hoa hồng cho mẹ đứa trẻ.
Lúc mẹ đứa trẻ thích thú nhận lấy bông hoa hồng, đứa trẻ thấy mẹ vui như vậy, sự cảnh giác đối với người lạ dĩ nhiên sẽ giảm xuống.” Bạch Nguyệt nói.
“Sau đó thế nào?” Elly nôn nóng hỏi tới.
“Hắn sẽ hoạt động rộng hơn, sau đó lợi dụng camera giám sát trong đồ chơi mà theo dõi người nhà, quan sát, tìm mục tiêu tấn công cùng với những khoảng thời gian trống.”
Elly không tin: “Vậy hắn hẳn phải rất nhàn rỗi, dù sao tìm một gia đình có người chồng đã chết cũng không phải chuyện dễ.”
“Hắn rất kiên nhẫn, hơn nữa có phương pháp đánh giá của mình, hắn dùng một tháng để tìm kiếm và quan sát gia đình, sau đó dùng một tháng chậm rãi thăm dò, cuối cùng động thủ” Bạch Nguyệt giải thích.
“Không phải vậy chứ, dựa theo ý cô, vụ án này đã phá được rồi, chỉ dựa vào một mình cô thôi, vậy cần chúng tôi làm gì chứ, những gì chúng tôi làm cả ngày hôm nay đều là công cóc sao?” Elly phàn nàn.
Bạch Nguyệt khẽ cười: “Tôi cảm thấy cô dành thời gian nhắm vào tôi, chứ không phải làm việc mà cô phải làm.”
“Tôi chỉ không quen có người tự cao tự đại, tự cho là đúng thôi.” Elly khinh bỉ nói.
“Có tự cao tự đại, tự cho mình đúng hay không, trong vòng một tuần liền sẽ thấy rõ.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.