Chương 848: Đợi
CHƯƠNG 848: ĐỢI
Quá khứ, cô đã quá ích kỉ, không muốn Thẩm Diên Dũng và con cô có nguy hiểm, cho dù Giang Diệp bị bắt, cô cũng không nói bí mật này ra, hại chết Giang Diệp.
Bây giờ, cô còn bởi vì sự ích kỉ của mình mà hại chết người khác nữa sao?
Sai rồi, đã sai rồi, nếu như bây giờ nói ra, người đã chết, thật không đáng chết.
Cô không thể tiếp tục ích kỉ nữa, bây giờ mà kiên cường tiếp, cũng chỉ là chấp niệm mà thôi.
Lưu San gượng ép đáp một tiếng: “Vâng.”
Sắc mặt của Thẩm Diên Dũng tốt hơn một chút: “Ngồi xuống ăn sáng đi.”
Lưu San nghĩ một lúc, kéo ghế ra, ngồi xuống.
Thẩm Diên Dũng nhìn Rosen, Rosen liền dặn dò nhà bếp mang bữa sáng lên.
Anh chuẩn bị một cốc sữa bò và bánh mì trứng được bọc bằng túi giấy, không cần dùng đũa, có thể trực tiếp cầm tay ăn.
Lưu San dùng đũa bằng tay trái cũng không thuận lắm, dùng tay cầm tiện hơn.
Cô đã lâu rồi không ăn một bữa đàng hoàng, cắn một miếng, chậm rãi nhai.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy dáng vẻ ăn không biết mùi vị của cô: “Không ngon à?”
“Cũng tạm.” Lưu San đáp.
“Ngày mai cô muốn ăn gì, tôi bảo đầu bếp làm, bánh bột mì rán, tôi nhớ trước đây cô rất thích ăn.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San không nói gì.
Cô của trước kia, đúng là rất thích ăn, nhưng từ khi bị nhốt ở cửa sơn động, cô dường như không còn hứng thú với chuyện ăn uống nữa, chỉ ăn vài miếng, dạ dày đã quay cuồng rồi, cô không ăn nữa, uống vài hớp sữa.
Thẩm Diên Dũng nhìn cô đặt bánh xuống, nói với đầu bếp: “Đi làm hai cái bánh bột mì rán, nhiều thịt.”
“Vâng.” Đầu bếp nhận lệnh đi làm.
“Tôi liên lạc với chuyên gia nước ngoài rồi, bọn họ nói có thể lắp tay giả cho cô, bây giờ kĩ thuật rất phát triển, làm được một cái tay giống hệt tay của cô hồi trước, lợi dụng vi điện lưu với thần kinh truyền cảm, luyện tập nhiều một chút, tuy rằng không thể linh hoạt như trước kia, nhưng sinh hoạt bình thường thì vẫn có thể.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San nhìn ống áo tay phải trống rỗng: “Không cần đâu, tôi đã quen với những ngày tháng không có tay rồi.”
“Cô quen với những ngày tháng không có tay, hay là muốn mượn chuyện này để nhắc nhở sự tàn nhẫn và vô tình của tôi.” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói, nhìn chằm chằm vào Lưu San: “Cô vẫn luôn yêu cái đẹp.”
Lưu San cười, lười biếng dựa vào ghế: “Những người hơn hai mươi tuổi đều yêu cái đẹp, bây giờ tôi đã ba mươi lăm rồi, không rắc rối như vậy nữa; ngoài ra, tôi không muốn lắp tay giả không phải vì muốn nhớ đến sự tàn nhẫn và vô tình của anh, mà tôi muốn nhớ đến những sai lầm tôi đã phạm phải, ích kỉ, hổ thẹn.”
“Tôi đã tha thứ cho cô rồi.”
Lưu San cười.
Đối với Thẩm Diên Dũng, cô đã từng xin lỗi, chuyện thất bại của anh có liên quan đến cô, nhưng cô không cảm thấy mình nợ nần gì anh cả.
Bởi vì sai lầm của cô, hại chết ba mẹ, vì sự ích kỉ của cô, hại chết Giang Diệp.
“Tôi không thể tha thứ cho bản thân mình.” Lưu San nói, ánh mắt như có mấy tầng sương.
“Ăn sáng xong tôi đưa cô đi gặp bác sĩ, đây là mệnh lệnh, không phải hỏi ý kiến của cô, cô đã không có tay mấy tháng, có vài dây thần kinh đã không còn được nhạy cảm nữa rồi, trước khi lắp còn phải làm một vài đợt trị liệu, có thể sẽ bị đau, cô cố chịu đựng, chế tạo ra tay cũng mất một khoảng thời gian, nhưng bọn họ đã đồng ý với tôi trong vòng một tháng có thể lắp xong.” Thẩm Diên Dũng nói.
“Là mệnh lệnh à.” Lưu San không nói gì, cúi thấp đầu, cũng không muốn uống sữa nữa, thấm chút nước, vẽ vẽ lên bàn.
Thẩm Diên Dũng nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, có chút không hiểu hỏi: “Tiểu Bối nói đã mấy năm rồi cô không quan tâm đến thằng bé, mấy năm rồi con chưa gặp cô. Cô có muốn gặp nó không?”
Lưu San lắc đầu, nếu là đã mấy năm không gặp thì chắc là Tiểu Bối của cô rồi.
Không gặp thì không có gì liên quan đến nhau nữa, gặp rồi cũng vô dụng.
Cô chỉ là một con kiến.
“Đến cả con ruột của mình cô cũng không muốn gặp!” Giọng nói của Thẩm Diên Dũng bỗng trở nên sắc nhọn.
Lưu San nhìn anh: “Nhiều năm như vậy rồi không gặp, thằng bé biết được mọi chuyện tôi làm trong quá khứ, sẽ nhận định là tôi bỏ rơi nó, anh nghĩ là nó còn muốn gặp tôi không?”
“Không phải cô nói đã thành tâm hối lỗi rồi à? Con còn nhỏ, dễ quên, bây giờ cô đối xử tốt với con, con sẽ thấy được, nếu như cô không gặp con, không đối xử tốt với con, sẽ chỉ khiến cho con hận cô cả đời, cô muốn thằng bé hận mình cả đời này à?” Thẩm Diên Dũng lạnh lùng nói.
Cô không muốn, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, mấy người Đường Quốc Trung thấy cô còn sống, vẫn chưa có hành động gì tiếp, chính là vì Thẩm Diên Dũng đang giày vò cô. Nếu như bọn họ phát hiện cô vẫn còn liên lạc với con mình, chỉ sợ là bọn họ sẽ hành động.
“Bây giờ tôi như thế này, tôi cũng không dám gặp con.” Lưu San mơ hồ nói.
Thẩm Diên Dũng giống như đã bị thuyết phục, đáp lại: “Ừm.”
Đầu bếp làm bánh bột mì rán đem ra, cô ăn vài miếng, cũng không muốn ăn nữa, miễn cưỡng ăn được ba miếng liền dừng lại.
Thẩm Diên Dũng không vui: “Sao ăn ít thế?”
“Có lẽ do một thời gian dài không ăn gì, dạ dày không thích ứng được.” Lưu San giải thích.
Vốn dĩ tối qua anh định chuẩn bị đồ ăn cho cô, nhưng cô khiến anh vô cùng tức giận, trong thời gian ngắn, anh liền quên đi chuyện này.
“Buổi trưa tôi dặn bọn họ nấu cháo.” Thẩm Diên Dũng nói.
Lưu San gật đầu.
Không lâu sau, Thẩm Diên Dũng đưa cô ra ngoài, ngồi cùng xe với cô.
Cô nhìn ra ngoài cửa, hôm nay ánh nắng rất đẹp, qua ô cửa chiếu lên người cô, tạo cho cô cảm giác lười biếng.
Cô không muốn nói chuyện với Thẩm Diên Dũng, dứt khoát nhắm mắt lại, âm thầm cảm nhận sự tĩnh lại của thời gian.
Thẩm Diên Dũng trầm tĩnh nhìn cô, nhìn thấy sợi tóc bạc trên đầu cô, trong lòng liền cảm thấy căng thẳng.
Bọn họ quen nhau từ lúc hơn mười tuổi, đến nay đã ba mươi lăm tuổi rồi, trải qua hai mươi năm, tan tan hợp hợp đến bây giờ, anh muốn cho cô cơ hội, lại sợ cô không đủ yêu anh, anh không chịu nổi cảm giác bị phản bội lần thứ ba, anh nghĩ anh sẽ điên mất, sẽ khiến tất cả mọi người phải chịu đựng cơn tức giận của anh.
Một tiếng sau, cảnh vệ mở cửa, Thẩm Diên Dũng bước xuống xe, lập tức có người giương một chiếc ô màu đen, theo sau đó là một đám người bảo vệ anh, che kín xung quanh.
Lưu San mở cửa, tự mình bước xuống, nhìn anh bị một đám người vây lấy, cái cảnh tượng này, so với lúc anh làm tổng thống còn khoa trương hơn, còn anh, lại càng trở nên trầm ổn hơn so với trước kia.
Cô cúi thấp đầu, đi theo sau anh.
Thẩm Diên Dũng đột nhiên ngừng bước, thiếu chút nữa là cô đụng phải anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Sao đi chậm thế, khám bệnh cho cô hay là cho tôi, hơn nữa, cô không vui à?” Thẩm Diên Dũng đánh giá sắc mặt của cô.
Đúng vậy, sao lại không vui chứ?
Cô nói với bản thân mình, không được bi quan.
“Anh cao hơn tôi nhiều như vậy, đương nhiên phải đi nhanh hơn tôi rồi, anh đi năm bước, tôi chỉ mới đi được hai bước.” Lưu San giải thích.
“Cãi ngang, đi theo tôi. Nếu không theo được, hậu quả tự chịu.” Thẩm Diên Dũng cảnh cáo cô, đi về phía trước, nhưng rõ ràng là bước chân có chậm hơn so với ban nãy.
Lưu San tăng tốc độ, đột nhiên có bóng râm xuất hiện, hình như là có thứ gì đó.
Đợi đến lúc cô nhìn thấy rõ ràng, một bóng người lướt qua.
Cô vẫn còn đang nghi vấn, cái bóng kia đã xuất hiện rồi, hơn nữa còn bước ra khỏi bóng râm, ra hiệu tay cho cô, ý là: “Đợi.”