Chương 996: Tôi Phải Chiếm Lấy Em
CHƯƠNG 996: TÔI PHẢI CHIẾM LẤY EM
Cô nhìn ra ngoài cửa, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi biệt thự.
Hạng Thịnh Duật đứng ở cửa nhìn theo chiếc xe đang rời đi. Phó Hâm Ưu đứng sau ôm lấy Hạng Thịnh Duật khẽ trách: “Đi từ nhà em tới đây ngồi xe mất 30 phút nên em phải dậy sớm hơn bình thường 1 tiếng đồng hồ. Bây giờ buồn ngủ chết đi được.”
Hạng Thịnh Duật quay lại nhìn cô, tựa vào thành cửa sổ: “Từ sau anh sẽ qua chỗ em dùng bữa sáng, em sẽ không phải đi lại vất vả như này nữa.”
“Vậy anh tới chỗ em, cơ mà như vậy cũng rất vất cho anh, không thì em sẽ dọn đến đây ở. Dù sao năm nay chúng ta cũng sẽ kết hôn. Hôm qua em đã nói qua chuyện này với mẹ, mẹ hoàn toàn tán thành.” Phó Hâm Ưu nói rồi tiến đến ôm Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhìn Phó Hâm Ưu: “Lẽ nào sau khi kết hôn em còn sợ chúng ta không có nhiều thời gian bên cạnh nhau sao? Sợ đến lúc đó em sẽ bị anh làm phiền tới nghẹt thở.”
“Đáng ghét.” Phó Hâm Ưu đánh yêu Hạng Thịnh Duật, rồi nhìn đăm chiêu: “Thịnh Duật, anh sẽ không giấu người phụ nữ khác ở đây chứ.”
Hạng Thịnh Duật véo nhẹ mũi Hâm Ưu: “Em thật thông minh, vừa đoán đã trúng rồi. Chi bằng bây giờ anh đưa em đi mọi ngóc ngách trong nhà để xem em có tìm ra cô ta không?”
“Này, anh nghĩ rằng em không tìm ra sao?” Phó Hâm Ưu chu miệng như ngầm yêu cầu một nụ hôn từ Hạng Thịnh Duật.
“Anh sẽ đi tìm cùng em ngay bây giờ, khiến người phụ nữ đó không kịp trở tay.” Hạng Thịnh Duật nói rồi nắm tay Phó Hâm Ưu tiến ra ngoài cửa.
“Được rồi, em chỉ đùa anh thôi. Em không muốn đi tìm, đi tìm cho thấy em chẳng có phong thái gì hết.” Phó Hâm Ưu tự rút tay lại.
“Anh biết em có uy thế nhất, em cho rằng anh tùy tiện gọi em đến đây chơi sao?” Hạng Thịnh Duật nói.
“Anh có ý gì?” Phó Hâm Ưu không hiểu.
Hạng Thịnh Duật đẩy cửa ra, bên trong là hoa hồng được xếp thành hình trái tim, ở giữa là chiếc túi hãng LV phiên bản giới hạn.
Phó Hâm Ưu vui mừng cầm chiếc túi lên, mắt sáng lên vì vui sướng: “Lần trước em đi mua chiếc túi này mà không được, anh làm thế nào mà mua được vậy?”
“Đây là phiên bản giới hạn nên rất hiếm, vì thế anh đã sớm nhờ bạn giúp anh đặt hàng rồi.” Hạng Thịnh Duật giải thích.
“Anh không sợ em cũng mua thì sẽ bị trùng sao?”
“Vậy thì sẽ để dành tặng chọ mẹ em.”
“Haha, em rất thích chiếc túi này.” Phó Hâm Ưu mừng rỡ.
Hạng Thịnh Duật mím môi không nói gì, sắc mặt cũng không có gì thay đổi. Nếu như anh tặng chiếc túi này cho Mục Uyển, nhất định cô ấy sẽ không thích. Bởi cô ấy không mấy hứng thú với túi xách hay trang sức.
“Đi thôi, bây giờ anh đưa em đi làm.” Hạng Thịnh Duật nói
Phó Hâm Ưu gật đầu rồi lấy hết đồ của cô chuyển sang trước túi mới, nhìn trái rồi nhìn phải rất thích thú. Nhìn thấy vậy, Hạng Thịnh Duật cũng muốn mua một chiếc để tặng cho Mục Uyển. Không chỉ nghĩ mà anh ấy cũng đã làm như vậy. Anh đã nhắn tin cho Sở Giản bảo anh ta đi mua.
Hạng Thịnh Duật lái xe đưa Phó Hâm Ưu đi làm, xe mà Sở Giản lái là xe xủa Phó Hâm Ưu.
“Tối nay anh qua nhà em ăn cơm nhé.” Phó Hâm Ưu nhẹ nhàng nói.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô ta: “Em biết nấu ăn sao?”
Phó Hâm Ưu lắc đầu: “Em không biết nấu ăn, nhưng mẹ em đã tìm được một đầu bếp rất có tài, luôn dành được giải thưởng trong các cuộc thi. Nói đến đầu bếp, lần này Hình Thiên đến nước M, Hoa Cẩm Vinh chỉ định Mục Uyển, Mục Uyển lại đề xuất cho Hình Thiên nấu. Anh nói có kì lạ không, rốt cuộc cô ta nghĩ gì mà lại để cho Hình Thiên nấu ăn.”
Hạng Thịnh Duật sắc mặt tối lại, lạnh lùng nói: “Bên em đã phê duyệt phương án này rồi?”
“Em đề nghị mở cuộc thi đầu bếp tài năng.”
“Các hạng mục của cuộc thi này đều đã xắp xếp ổn thỏa rồi?” Hạng Thịnh Duật vờ như tùy tiện hỏi đại một câu.
“Đều đã thu xếp xong hết rồi, lần này trước mắt là Hình Thiên đến nước M trong ba ngày. Ngày thứ nhất sẽ ở trong cung điện hoàng gia cả ngày, Hoàng thượng, hoàng hậu cùng một số hoàng thân quốc thích sẽ đích thân tiếp đón, buổi tối sẽ nghe hát tại cung điện. Ngày thứ hai từ 10 đến 13 giờ chiều tham gia thi, sau đó sẽ đi tham quan viện bảo tàng, tham quan con mương quanh lâu đài. Dùng bữa tối lúc 17 giờ chiều và xem màn biểu diễn trên con mương lúc 20 giờ 10 phút. Ngày thứ 3 sẽ đi tham quan viện sản xuất vũ khí, rồi dùng bữa trưa từ 12 giờ đến 14 giờ. Sau 14 giờ là khoảng thời gian nghỉ ngơi rồi Hình Thiên sẽ lên đường về nước.” Phó Hâm Ưu nói.
Hạng Thịnh Duật chau mày, ánh mắt như suy nghĩ điều gì đó: “Em muốn Mục Uyển cùng tham gia toàn bộ hành trình sao?”
“Đương nhiên là không. Cũng không biết là Hình Thiên nghĩ như thế nào lại để Mục Uyển đi đón. Chẳng phải cô ta đã cắm sừng Hình Thiên sao. Loại phụ nữ đó đúng là đáng khinh. Sau này một người bạn có nói với em, Mặc Uyên đã yêu cô ta ngày từ ánh mắt đầu tiên.” Phó Hâm Ưu không ngần ngại đáp.
Đột nhiên Hạng Thịnh Duật lái càng lúc càng nhanh, tốc độ khiến người khác phải giật mình.
Phó Hâm Ưu phải bám vào tay cầm ở cửa ô tô: “Không biết khi Hình Thiên biết Mục Uyển đang bí mật làm việc này, không biết anh ta sẽ suy nghĩ như thế nào?”
Nghe đến đây Hạng Thịnh Duật bỗng đạp thắng phanh gấp.
Phó Hâm Ưu lao người về phía trước rồi bị đụng rất đau, cô ta cau có hỏi Hạng Thịnh Duật: “Anh làm gì vậy, lúc thì nhanh, lúc thì lại dừng gấp.”
Hạng Thịnh Duật im lặng nhìn về phía trước, rồi bỗng dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Phó Hâm Ưu hỏi: “Em có muốn anh ra tay không?”
“Gì cơ?” Phó Hâm Ưu dừng lại nghĩ một lát rồi lại đáp: “Anh muốn giết Mục Uyển?”
“Không đến mức vậy, cô ta là phu nhân của tổng thống, lại là người của Hạng Gia, không để cô ta đi lần tiếp đón này cũng không có vấn đề gì.”
“Vấn đề là cô ta bị Hóa Cẩm Vinh chỉ định, nếu em không để cô ta tham gia thì sẽ gây bất lợi cho bộ ngoại giao, anh cũng biết rõ rằng mẹ em nhất định sẽ không nghe theo.”
“Vậy nếu như là cô ta tự nguyện rút lui, hoặc là cô ta không muốn tham gia vì Mặc Uyên thì sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi lại.
“Tự nguyện rút lui? Vì Mặc Uyên? Cô ta sẽ làm như vậy sao?” Phó Hâm Ưu không tin.
“Để xem em có muốn hay không thôi, nếu em muốn thì anh sẽ thu xếp việc này, nếu em không muốn thì bỏ đi.”
“Muốn.” Phó Hâm Ưu không nghĩ ngợi gì “em còn muốn cô ta nhanh chóng biến mất khỏi bộ Ngoại Giao.”
Hạng Thịnh Duật mím môi, không đáp lại cô ta.
Một lát sau xe đã dừng trước cửa bộ Ngoại Giao. Phó Hâm Ưu xuống xe, vẫy tay tạm biệt với Hạng Thịnh Duật: “Anh đi đường cẩn thận, tối gặp lại nhé.”
Sở Giản đưa lại chìa khóa xe cho Phó Hâm Ưu. Nhận được chìa khóa, Phó Hâm Ưu còn quay ra nhìn Hạng Thịnh Duật đầy ngọt ngào và làm động tác bắn tim với anh.
Hạng Thịnh Duật thấy trên lầu đang có người nhìn, anh không quan tâm tới hành động của Phó Hâm Ưu, ngẩng đầu nhìn lên trên chỗ cửa sổ, lẳng lặng quan sát Mục Uyển của anh, rồi anh ta kéo cửa kính lên và rời đi.
Điện thoại của Mục Uyển reo lên, là Hình Thiên gọi tới. Cô chau mày, rồi nghe máy.
“Sau khi tàn làm buổi trưa thì về thẳng nhà nhé, anh tới chỗ em ăn cơm. Anh muốn ăn món do chính tay em làm, món mà em nấu ngon nhất.” Hạng Thịnh Duật không cho Mục Uyển cơ hội từ chối.