Chương 597: Xin Lỗi, Để Cô Nghĩ Nhiều Rồi
CHƯƠNG 597: XIN LỖI, ĐỂ CÔ NGHĨ NHIỀU RỒI
Cô cũng nghiêng người, vừa vặn đứng đối diện với anh ta:"Tôi thấy anh mà giả gái chắc chắn sẽ xinh hơn Hoa Tiên."
"Đàn ông thì cần gì xinh đẹp." Thẩm Diên Dũng nghiêm túc nói.
Lưu San cười khì khì: "Để quyến rũ tôi này, tôi thích đàn ông đẹp trai."
Anh ta nghịch mái tóc dài của cô: "Vậy thì anh vẫn nên đẹp trai hơn một chút."
Lưu San cười tít mắt: "Vậy tại sao anh lại thích tôi, cũng là do tôi xinh đẹp à."
"Em thì liên quan gì đến xinh đẹp?" Thẩm Diên Dũng ghét bỏ đáp.
Lưu San buồn rầu cụp mắt xuống.
Tâm trạng của anh ta rất tốt, ôm chặt vai cô, kéo cô vào lòng: "Thế giới này có rất nhiều người xinh đẹp, rất nhiều người xinh đẹp đến khi già đi cũng không còn xinh đẹp như trước nữa. Anh không quan tâm ngoại hình, anh nghĩ, anh thích em là bởi vì em đã làm bài tập về nhà cho anh ba năm, chỉ có em, một mình, ba năm giúp anh làm bài tập về nhà.
"Tôi đã nói từ lâu rồi, đã nói không làm bài tập về nhà cho anh nữa rồi mà." Lưu San tức xanh ruột.
Thẩm Diên Dũng gõ đầu cô: "Mới lúc nãy thoải mái xong đã quên rồi à?"
"Tôi đùa thôi, tôi đùa đã được chưa? Sau này anh đừng đánh tôi nữa, tôi cũng biết tức giận đấy." Lưu San nhíu mày, gõ một cái vào đầu anh ta mới cảm thấy thoải mái.
Thẩm Diên Dũng cười: "Nổi giận, nổi giận thế nào? Nào, thử nổi giận cho anh xem."
Anh ta lật người, trọng lượng cơ thể dồn hết lên người cô: "Trời ơi, sao anh nặng thế."
Cô bị đè đến mức không cử động được, rồi bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Lưu San kinh ngạc: "Anh mau dậy đi."
Cô không muốn bị người khác nhìn thấy.
Thẩm Diên Dũng quét mắt ra phía cánh cửa, nhưng vẫn không nói gì, buông cô ra để cô mặc quần áo chỉnh tề đi ra mở cửa.
Hoa Tiên đứng ở trước cửa, dịu dàng hỏi: "Em không làm phiền hai người chứ?"
"Có chuyện gì?" Thẩm Diên Dũng lạnh nhạt hỏi.
“Em có một người bạn muốn gặp anh, không biết giờ anh có rảnh không?" Hoa Tiên nhỏ nhẹ lên tiếng.
Thẩm Diên Dũng cũng không tiện tức giận với cô, hoà hoãn lại tâm trạng đến khi trở nên bình thường rồi kín đáo gật đầu: "Được, đi gặp một chút, gặp xong tôi cũng phải đến Vô Hình."
Hoa Tiên cười nhẹ, xoay người đi xuống tầng ba.
Thẩm Diên Dũng nhìn thấy Nam Cung Nguyệt thì nhíu mày.
Nam Cung Nguyệt đi đến trước mặt Thẩm Diên Dũng gật đầu kính cẩn chào một tiếng: "Chào Tổng Thống."
Thẩm Diên Dũng nhìn Hoa Tiên: "Cô bảo tôi gặp cô ta sao?"
"Cô ấy không phải Nam Cung Nguyệt, Nam Cung Nguyệt thật bị tôi nhốt dưới địa lao." Hoa Tiên giải thích.
Thẩm Diên Dũng quan sát Nam Cung Nguyệt trước mặt, bất kể là chiều cao, vóc người, giọng nói, khuôn mặt, cách ăn nói, khí chất đều giống Nam Cung Nguyệt như đúc: "Sinh đôi à?"
"Không phải, hiệu quả sau khi phẫu thuật thẩm mỹ thôi, ban đầu khi tôi và Nam Cung Nguyệt đàm phán xong thỏa thuận đã lén lút đi chuẩn bị. Thật ra Nam Cung Nguyệt tự cao tự đại, lại không biết kiềm chế tức giận, rất dễ làm hỏng chuyện. Tôi lo lắng sẽ có một ngày cô ta giở quẻ cho nên đã đi sắp xếp trước mọi chuyện."
Ánh mắt Thẩm Diên Dũng xẹt qua một tia khác thường, vậy có nghĩa là ba năm trước đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Nếu như Hoa Tiên là đàn ông thì có lẽ cũng sẽ trở thành một chính trị gia xuất sắc, sự thông minh và cơ trí của cô không hề thua kém anh ta.
May là cô có tính toán sẵn, mục tiêu không phải là ở bên cạnh anh ta nên sẽ không làm tổn thương Lưu San.
"Làm rất tốt, có gì liên quan đến vấn đề tiền bạc cứ việc nói với tôi." Thẩm Diên Dũng trầm giọng nói.
"Ừm, được, vậy tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa, thuận buồm xuôi gió nhé, đưa cô ấy đi chơi vui vẻ nhé, nhớ là phải chiều chuộng cô ấy, cứ đừng bắt nạt cô ấy mãi." Hoa Tiên dặn dò.
Nhắc đến Lưu San, Thẩm Diên Dũng để lộ ra nụ cười, thái độ cũng dịu dàng hơn nhiều: "Bây giờ là cô ấy bắt nạt tôi chứ tôi nào dám bắt nạt cô ấy. Cô cào cô ấy một lần, chắc chắn cô ấy sẽ cào cô lại hai lần.”
"Hahaha. Lưu San là một người thú vị lắm đấy, được rồi, anh mau đi tìm cô ấy đi." Hoa Tiên đẩy Thẩm Diên Dũng ra cửa.
Thẩm Diên Dũng gật đầu coi như chào tạm biệt cô, đi xuống lầu.
Tinh thần của Hoa Tiên ảm đạm hơn.
"Cô thích anh ta à?" Nam Cung Nguyệt hỏi.
"Không, sao có thể chứ." Hoa Tiên phủ định.
"Hoa Tiên, tôi rất hiểu cô, nếu như cô không thích anh ta, cô sẽ rất thẳng thắn bảo anh ta đừng đưa cô gái đó đến, đứng ở phương diện chính trị phân tích lợi và hại, bởi dù sao anh ta đưa một người phụ nữ tới Vô Hình, lại thêm lúc này xung quanh anh ta xảy ra rất nhiều chuyện thì càng cần phải cẩn thận hơn. Nhưng cô không làm thế, cô dùng sự tự nhiên hào phóng của cô để họ vui vẻ, bởi vì cô muốn che giấu một mặt khác của cô." Nam Cung Nguyệt phân tích.
"Không phải như cô nghĩ đâu, tuy xung quanh Thẩm Diên Dũng xảy ra rất nhiều chuyện tất cả mọi thứ diễn ra đều nằm trong sự kiểm soát của anh ta, phát triển theo hướng mà anh ta mong muốn, anh ta là một người vô cùng cẩn thận, bên phía Vô Hình lại đều là tâm phúc của anh ta, lại thêm trên danh nghĩa cô gái đó là trợ lý của anh ta, hai người họ cùng đi không có vấn đề gì cả, không đi cùng nhau mới là có vấn đề."
"Tôi nói là cách cô xử lý và thái độ của cô."
"Tôi có sự lo lắng riêng của tôi, thoả thuận giữa tôi là anh ta còn một năm nữa là hết hạn rồi, tôi lưu luyến vị trí hiện tại này. Vị trí này mang đến cho tôi và gia tộc của tôi rất nhiều lợi ích, thế lực hiện tại của nhà họ Hoa cô cũng thấy rồi, cô có thể phủ định đây đều là thành quả khi tôi lấy Thẩm Diên Dũng không?"
"Là lưu luyến vị trí này hay lưu luyến người đàn ông kia, Hoa Tiên, cô không lừa được tôi đâu, cô yêu anh ta rồi." 'Nam Cung Nguyệt' rất chắc chắn.
Bởi vì lúc giải thích cô ấy đã để lộ ra vẻ vội vàng, điều này không phù hợp với sự bình tĩnh và cơ trí của Hoa Tiên.
"Không phải. Tình trạng sức khoẻ của tôi như thế nào cô cũng biết đó." Hoa Tiên giải thích.
"Đúng là tôi biết rõ tình trạng sức khoẻ của cô hơn cả cô, cô có thể trải qua cuộc sống vợ chồng với anh ta rồi, tỉ lệ sinh con cũng đạt đến năm mươi phần trăm, cô muốn trở thành một người vợ thật sự của anh ta. Hoa Tiên, chỉ khi cô nhìn thẳng vào tình cảm của bản thân thì tôi mới có thể giúp cô được." 'Nam Cung Nguyệt' nhẫn nại khuyên nhủ.
"Tiểu Nguyệt, tôi thật sự không yêu anh ta, tôi chỉ lưu luyến vị trí hiện tại thôi, nếu như có một ngày tôi phát hiện ra bản thân yêu anh ta, tôi sẽ nói với cô."
'Nam Cung Nguyệt' cầm chặt cổ tay của Hoa Tiên: "Con người có một số phản ứng sinh lý không thể lừa gạt người khác được. Bây giờ tôi hỏi cô, rốt cuộc, cô, có thích anh ta không?"
Hoa Tiên bỗng sững người ra một lúc rồi rút tay mình lại, hơi bối rối xoay người đi.
"Là thích." 'Nam Cung Nguyệt' chắc chắn luôn: "Người đàn ông đó đủ hoàn hảo, đủ xứng đôi với cô."
"Tiểu Nguyệt, đừng làm bất cứ chuyện gì hết, tôi biết tôi nên làm gì." Hoa Tiên trầm giọng nhíu mày.
"Ừ." 'Nam Cung Nguyệt' cười, nụ cười nhàn nhạt kèm thêm một chút thương cảm.
Hoa Tiên xoay người nhìn cô, khôi phục lại vẻ mặt rạng rỡ như bình thường: "Cô vừa đến đất nước A, đất nước A có rất nhiều đồ ăn ngon, chúng ta cải trang một chút, tôi đưa cô ra ngoài ăn."
'Nam Cung Nguyệt' gật đầu.
Hoa Tiên dắt tay Nam Cung Nguyệt xuống lầu, vừa lúc bắt gặp hai người Lưu San cũng đang chuẩn bị đi.