Chương 942: Ông Chủ Rất Tức Giận
CHƯƠNG 942: ÔNG CHỦ RẤT TỨC GIẬN
“Lily.” Parker kích động ôm cô bé: “Ba vẫn nghĩ là ba sẽ không được gặp lại con nữa rồi, con đến như thế nào?”
“Ba, là chị gái kia đã cứu con.” Cô bé chỉ tay về phía Mục Uyển: “Đừng hại chị ấy.”
Parker hạ quyết định: “Lam Tư Quân sẽ không gây chiến với nước A nữa, các người có thể an toàn rời khỏi đây, bao gồm tất cả con tin của các người.”
Mục Uyển cười nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên cưng chìu nhìn cô.
Đùng một tiếng.
Vui mừng chưa kịp bao lâu thì Brack đã nổ súng bắn chết Parker.
Mục Uyển còn chưa hoàn hồn lại thì nhìn thấy Brack lại nổ súng bắn chết cô bé.
Anh ta giơ súng lên, ngắm về phía Mục Uyển, trong mắt là tia âm ngoan, không chút do dự nổ súng.
Hình Thiên ý thức được nguy hiểm, xoay người, chắn trước mặt cô.
“Hình Thiên.” Tim Mục Uyển đập nhanh, lo lắng hét lên.
“Anh không sao.” Hình Thiên an ủi cô, nở nụ cười, xoay người, trong tay chỉ cầm một cây bút mang bên người, ngắm về phía Brack, một chấm đỏ trên đầu anh ta.
“Muốn giết cô ấy, trước tiên phải giết tôi, nhưng tôi bảo đảm sẽ kéo anh chôn cùng.” Hình Thiên cảnh cáo nói với Brack.
“Anh giết tôi rồi, các người cũng không chạy thoát khỏi nơi này đâu.” Brack khẳng định nói.
“Tôi nếu như sợ chết, thì cũng không đến đây.” Hình Thiên kiên định trả lời.
Mục Uyển nhìn sau lưng anh chảy máu, máu nhiễm đỏ cả áo.
Trong lòng đau không chịu nỗi, thậm chí không muốn giãy giụa, nếu như anh chết rồi, cô cũng sẽ đi theo anh.
Cục diện đang căng thẳng, điện thoại của Brack vang lên.
Anh ta nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật, ra lệnh: “Coi chừng bọn họ.”
Anh ta xoay người đi ra ngoài, nhận điện thoại.
Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nhìn vào màn hình, trên màn hình, Hình Thiên và Mục Uyển đứng cùng nhau, hình ảnh này thật sự chói mắt, như cái gai đâm vào mắt anh ta, lạnh lùng ra lệnh: “Thả bọn họ ra.”
“Hiện tại Hình Thiên ở trong tay chúng ta, thả bọn họ ra, khác nào thả hổ về rừng.” Back gấp gáp nói.
“Anh ta chết nhanh như vậy, không thú vị nữa.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói, bưng ly cà phê, nhìn về phía màn hình, Mục Uyển xé váy của mình, đang băng bó cho Hình Thiên.
Anh ta nắm chặt ly cà phê, ly cà phê sắp bị anh ta bóp vỡ.
“Nhưng… Hình Thiên nếu như trở về nước rồi, khó mà bảo đảm được bọn họ sẽ không ủng hộ Đảng cầm quyền, trên tay chúng ta không còn anh ta và con tin nữa, Cố Lăng Kiệt sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy.” Brack lo lắng nói.
“Chiến tranh hiện tại, không phải là cần người, mà là cần vũ khí, một khi bọn họ tham dự, vậy nước M cũng sẽ tham dự, tôi sẽ giúp cậu quang minh chính đại làm Thủ soái, sợ cái gì!” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
“Vậy…”
“Tôi không phải đang thương lượng với cậu mà là mệnh lệnh.” Hạng Thịnh Duật bá đạo nói, trực tiếp cúp điện thoại, âm hiểm nhìn về phía màn hình.
*
Mục Uyển băng bó xong cho Hình Thiên, bởi vì lo lắng cho nên tức giận: “Anh sao lại phải đến?”
“Lời này phải là anh hỏi em, em vì sao lại đến?” Hình Thiên hỏi ngược lại cô ta.
Mục Uyển dừng một chút, không được tự nhiên rũ mắt xuống: “Em với anh, cho dù không còn là vợ chồng nữa, nhưng nhiều năm như vậy, cũng tính là chiến hữu kề vai sát cánh rồi, anh xảy ra chuyện, em không thể nhìn như không có chuyện gì được.”
“Anh cũng vậy, em vì anh mà nguy hiểm, anh làm sao có thể bỏ lại em được.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Trong lòng Mục Uyển giống như bị thứ gì đó chạm phải, vừa chua vừa chát, lại vừa không nỡ.
Hình Thiên có thể mạo hiểm vì cô, vì cô mà mạng cũng không cần, đây là bởi vì trách nhiệm, áy náy, còn có tình chiến hữu.
Hết lần này đến lần khác, thứ cô cần là tình yêu của anh.
Chẳng qua, hiện tại, cô ta cũng không cần nữa.
Cô không còn sạch sẽ, không chỉ thân thể mà là trái tim cũng vậy, tất cả đều bẩn thỉu.
Cô sẽ trở nên tàn nhẫn hơn, cay nghiệt vô tình hơn, không chừa một thủ đoạn nào, cũng không biết xấu hổ nữa.
Những thứ này, cô đều không muốn để anh nhìn thấy, cũng không muốn để anh biết được.
Brack tiến vào, sắc mặt rất kém, lạnh lùng nói: “Các người có thể đi rồi.”
Trên mặt của Mục Uyển không có nụ cười, ngược lại càng thêm nặng nề, cô đỡ Hình Thiên đi ra ngoài.
Người của Cố Lăng Kiệt đứng khắp nơi, thì ra, người của Cố Lăng Kiệt sớm đã bao vậy nơi này rồi, chỉ đợi đến thời cơ thì sẽ cứu Hình Thiên ra.
Mục Uyển giao Hình Thiên cho Cố Lăng Kiệt: “Anh ấy bị thương rồi, mau gọi người đến khám cho anh ấy.”
Cố Lăng Kiệt gật đầu, tay của anh nâng cáng cứu thương lên.
Hình Thiên nắm chặt tay Mục Uyển, đôi mắt rất sâu, sâu giống như vũ trụ bao la, bên trong có quá nhiều thứ làm người ta lạc lối, mãi mãi chìm đắm trong đó.
“Đi cùng với anh đi.” Hình Thiên trầm giọng nói.
Mục Uyển khẽ mỉm cười, rút tay ra, đem tóc rơi trên trán vắt qua tai.
Cô đã không thể trở về được nữa rồi, trở về thì sẽ như thế nào?
Cô sẽ liên lụy đến Hình Thiên, sẽ trở thành gánh nặng cho anh, cũng giống như Lưu San trở thành gánh nặng cho Thẩm Diên Dũng vậy.
Chiến hữu, có thể có rất nhiều, cô cũng không phải là duy nhất của anh.
“Hình Thiên, em hiện tại sống rất tốt, có sự bảo hộ của cậu nhỏ, dì nhỏ không dám ức hiếp em đâu, anh phải nhớ bảo trọng thân thể khỏe mạnh. Đợi anh khỏe rồi, chúng ta có thể gọi video, dù xa cách nhau nhưng tình cảm vẫn như cũ.” Mục Uyển cười nói.
Hình Thiên cũng không che giấu ảm đạm trong đáy mắt, nhìn cô lo lắng: “Em thật sự sống tốt ư?”
Mục Uyển gật đầu, nhìn về phía Cố Lăng Kiệt: “Mau khám cho anh ấy đi, viên đạn vẫn còn ở trong.”
“Ừ. Hình Thiên, chúng ta đi.” Cố Lăng Kiệt nhìn về phía Hình Thiên.
Hình Thiên nhìn thật sâu Mục Uyển, thiên ngôn vạn lí, giờ phút này, thế mà một câu cũng nói không ra.
Mục Uyển nhìn bọn họ rời đi, đến khi không còn nhìn thấy nữa, cô vẫn còn ngơ ngác đứng đó.
Anh vừa đi, trong lòng cô cảm thấy trống rỗng, rất cô tịch, tất hiu quạnh, cũng rất buồn phiền.
Số 003 đi đến bên cạnh Mục Uyển: “Đó chính là Tổng thống nước A sao, thật đẹp trai.”
Mục Uyển dời ánh mắt đi, cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta cũng đi thôi.”
“Vâng, cô chủ.” 003 lên tiếng đáp.
Anh ta lái xe, đưa Mục Uyển đến nơi đã hẹn.
Trên đường, vẫn có thể nghe thấy tiếng đạn, tiếng đại bác.
Mỗi một tiếng đều rơi vào ở trong tim cô, nhìn thấy thi thể khắp nơi, cô không muốn đất nước của mình và đất nước của Hình Thiên sẽ biến thành như vậy!
Sau hai tiếng rưỡi, bọn họ sắp đến nơi đã hẹn.
Mục Uyển phát hiện bất thường: “003, dừng xe.”
“Sao vậy?” 003 không hiểu hỏi.
“Anh nhìn kia là cái gì?” Mục Uyển chỉ tay về phía nhà bạt ở phía xa xa.
003 cũng sửng sốt: “Hình như là doanh địa, lúc chúng ta đến cũng không có.”
“Quay đầu, chúng ta ngồi ca-nô của nước M trở về.” Mục Uyển nói.
003 nhanh chóng quay đầu, nhưng đã không kịp nữa, có mấy chiếc xe lái tới, chặn trước mặt bọn họ.
Người mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, đứng trước cửa sổ xe của 003, mặt không biểu cảm nói với Mục Uyển: “Ông chủ hiện tại rất tức giận, mời cô lập tức đi cùng tôi.”
Số 003 giơ súng lên ngắm vào người mặc đồ đen…