Chương 117. Cô Không Cần Mạng Của Anh, Cô Chỉ Cần Anh.
CHƯƠNG 117. CÔ KHÔNG CẦN MẠNG CỦA ANH, CÔ CHỈ CẦN ANH.
“Tôi không nói dối, tôi không nói dối thật mà.” Gã đội trưởng đội bảo vệ trợn mắt trừng trừng nhìn cảnh sát, thề thốt.
Hắn ta đảo mắt, chỉ vào Cố Lăng Kiệt, “Tôi biết tại sao anh lại hãm hại tôi rồi? Chắc chắn anh và cô Bạch kia gian díu với nhau chứ gì, sau đó bị người khác phát hiện, các người quyết định làm đến cùng luôn, giết chết người đàn ông kia đúng không.”
“Anh là chó điên à? Thấy người là cắn bậy.” Bạch Nguyệt tức tối nói.
Cố Lăng Kiệt trầm tĩnh hơn nhiều.
“Xin hãy dùng tư duy logic bình thường của anh để suy nghĩ, nếu như là giết người trong lúc kích động thì không cần đến thuốc độc đâu, với thân thủ của tôi có thể giết người mà thần không biết quỷ không hay, chẳng lẽ lại để cho anh phát hiện ra à?” Cố Lăng Kiệt châm chọc.
“Đúng rồi, tôi hiểu rồi, chắc chắn là các người đầu độc anh ta trước, anh ta vẫn chưa chết cho nên mới đâm thêm một nhát, cô Bạch nhát gan nên mới hét lên.”
“Cô ấy két lên, các người từ tầng 17 chạy lên tầng 18 chỉ cần một phút mà thôi, anh nói nghe thấy tiếng hét vào lúc 21h30, xông vào phòng lúc 21h41, xin hỏi, 11 phút đó các người đang làm gì? Ngoài ra…” Cố Lăng Kiệt nhìn giám đốc khách sạn bằng ánh mắt lạnh thấu xương, “Bên cạnh phòng 1829 ngoại trừ tôi và phòng 1729 ra, còn những vị khách khác đang ở đâu?”
“Để tôi đi kiểm tra xem.” Giám đốc khách sạn run sợ nói.
“Đi theo ba cảnh sát, nếu như xung quanh có người ở, thì lấy luôn cả lời khai của họ nữa.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói.
Ánh nhìn sắc bén của anh chĩa về phía gã đội trưởng đội bảo vệ, khiến hắn ta hết đường chối cãi, anh nói với cục trưởng: “Cho tôi một phòng thẩm vấn, tôi nghĩ, đã xác định được hung thủ rồi.”
“Tôi không phải hung thủ, cho dù các người là lãnh đạo cấp cao đi nữa cũng không thể tùy tiện vu oan cho người khác được.” Đội trưởng đội bảo vệ nhìn về phía trưởng phòng bảo vệ.
Gương mặt của trưởng phòng bảo vệ không còn một giọt máu, “Có gì thì anh khai hết ra đi, đừng hãm hại người vô tội, cô Bạch là người vô tội, anh sẽ hại chết rất nhiều người đấy.”
Cố Lăng Kiệt cau mày, bàn tay với những khớp xương rõ ràng gõ lên mặt bàn, thong thả nhìn sang phía trưởng phòng bảo vệ, nhếch môi cười. Sống lưng gã trưởng phòng bảo vệ lạnh toát, tay chân run lẩy bẩy.
Một lúc sau.
Cảnh sát dẫn khách ở phòng 1727 và phòng 1731 đến.
“Thời gian thì tôi không nhớ được nữa nhưng khoảng cách giữa tiếng hét và tiếng tông cửa xông vào không quá hai phút.” Khách ở phòng 1727 nói.
“Tôi nhớ, lúc tiếng tông cửa xông vào là lúc 21h41p, tôi có nhìn thời gian, tôi cũng nghe thấy tiếng phụ nữ hét, chắc lúc đó khoảng 21h39p.” Khách ở phòng 1731 nói.
Gã đội trưởng đội bảo vệ ngồi chết lặng trên ghế, gục đầu xuống, “Không cần thẩm vấn nữa, là tôi đã giết người. Ông ta là viện trưởng của viện Văn Hóa, tôi nợ ông ta sáu trăm triệu, là do thua cờ bạc. Tôi hẹn ông ta đến phòng 1929 gặp tôi, lúc ông ta sắp đến tôi liền giật dây trưởng phòng bảo đồng nghiệp đang trực ở phòng giám sát đến ăn bánh sinh nhật. Nhân cơ hội đó tôi liền ra ngoài, tắt camera giám sát. Tôi đầu độc ông ta, sợ ông ta chưa chết hẳn nên mới đâm thêm một nhát, sau đó trói ông ta vứt vào phòng 1829. Sau đó tôi quay về phòng giám sát, bật camera lên, giả vờ như không có chuyện gì quay về phòng 1829. Tôi vừa bước vào phòng liền nghe thấy tiếng thét ở tầng trên, sau đó lập tức dẫn người xông vào phòng 1829, để đổ tội cho khách ở phòng 1829. Tôi bảo các đồng nghiệp lục soát phòng, rồi nhân cơ hội đó bỏ chai thuốc độc vào trong tủ.”
“Kế hoạch này đúng là kín kẽ đấy. Đưa hắn ta đi.” Cố Lăng Kiệt hất cằm nhìn ra phía cửa.
“Cố thủ trưởng, anh giỏi thật đấy, vụ án kín kẽ tinh vi thế này mà chưa đến một tiếng đồng hồ anh đã phá được rồi.” Cục trưởng nịnh nọt nói. Cố Lăng Kiệt mím môi, sâu trong đôi mắt hiện lên những đợt sóng ngầm.
Vụ án này vẫn chưa được phá, có điều, đội trưởng đội bảo vệ đã gánh tội rồi, hung thủ thực sự vẫn đang ở ngoài vòng pháp luật.
“Cô Bạch đúng không? Tôi vẫn còn một vài nghi vấn muốn hỏi cô, cô đi theo tôi.” Giọng của Cố Lăng Kiệt đầy khắc nghiệt, anh đi thẳng ra cửa, lạnh lùng không cho phép ai lại gần.
Bạch Nguyệt cúi đầu, đi theo sau Cố Lăng Kiệt, bước lên chiếc Range Rover của anh.
“Nguyệt à, em không thể ở đây được nữa, nơi này quá nguy hiểm.” Vừa lên xe, Cố Lăng Kiệt đã nói.
“Em không sợ nguy hiểm.”
“Em vẫn chưa nhìn ra ư? Cái bẫy hôm nay là nhằm vào em đấy, đội trưởng đội bảo vệ và trưởng phòng bảo vệ đều tham gia vào chuyện này, kẻ đứng đằng sau bọn chúng là ai, kẻ chỉ đạo bọn chúng là ai chúng ta đều biết. Nếu như hôm nay không có anh ở đây, thì em đã bị bọn chúng gán tội giết người, rồi tống vào tù rồi.” Đôi mắt Cố Lăng Kiệt vằn những tia máu.
Bây giờ Bạch Nguyệt nghĩ lại cũng cảm thấy rùng mình.
May là Cố Lăng Kiệt đưa cô thoát khỏi căn phòng đó bằng dây cáp. Bằng không nếu cô bị bắt ngay tại hiện trường, có chai thuốc độc làm bằng chứng thì đúng là không thể phản bác lại được gì.
“Sau này em sẽ cẩn thận hơn nữa, sẽ không để bọn họ tóm được sơ hở đâu.” Bạch Nguyệt đảm bảo.
“Khó mà đề phòng được.” Cố Lăng Kiệt tiến lại gần Bạch Nguyệt, bàn tay anh đặt lên má cô, hơi thở của anh bao trùm lấy cô, ánh mắt nhìn cô sáng rực.
“Bạch Nguyệt, nói với anh, em muốn gì vậy? Anh cho em, em rời khỏi nơi này được không, làm bác sĩ cũng được, ra nước ngoài cũng được, đừng để anh lo lắng nữa.” Cố Lăng Kiệt nói với giọng nặng nề, rất áp lực, không cho phép người ta từ chối.
“Em muốn điều gì thì anh có thể cho em cái đó thật ư?” Bạch Nguyệt nghiếng răng hỏi, giọng ẩn chứa cả sự oán hận, đôi mắt cô vằn tia máu, nhìn chằm chằm vào anh.
“Cả mạng anh cũng được.” Cố Lăng Kiệt thề, ánh mắt anh rất kiên quyết.
Sương mù hiện lên trong mắt cô, tim thắt lại đau nhói, cứ như thể có một cái dằm trong đó. Chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ nổ tung.
Cô không cần mạng của anh, cô chỉ cần anh mà thôi.
Kế hoạch của cô vốn là thế này, trước tiên là trở thành kiểm sát viên đã, cô có Hình Bắc Xuyên và Tống Tâm Vân làm ô dù, chỉ cần cô có thể lập công là sẽ dần dần thăng chức.
Thế nên cô dùng cả mạng sống của mình để đánh cược, cô muốn tiến vào nội các, muốn có địa vị quan trọng. Làm thế sẽ khiến cô dễ dàng đứng bên cạnh anh hơn. Cho dù cô vẫn chưa đủ tư cách để trở thành vợ anh, nhưng chí ít cô có thể cách anh gần hơn một chút.
Cô biết, để có được ngày đó, cô sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, phải trả giá rất nhiều tâm huyết. Dù có thế thì vẫn tốt hơn cô không làm gì.
Cô có thể ra nước ngoài, trốn tránh tất cả khó khăn. Để lại cho anh một cục diện rối bời. Nếu may mắn, đợi đến khi anh thành công rồi, anh sẽ lấy cô, điều đó cũng có nghĩa cô đang tận hưởng vinh dự và thành tựu của anh trên xương máu của anh. Nhưng đó không phải là Bạch Nguyệt, con người như thế cũng không đáng để anh yêu thương và trả giá.
Nếu như không may mắn, anh thất bại, bọn họ sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.
Thậm chí ngay đến hy vọng xa vời là được gặp anh một lần cũng không có.
Cho dù tương lai thế nào, thì chí ít bây giờ cô cũng đã cố gắng, cô không thấy hổ thẹn với lương tâm. Cô cũng không phụ tình yêu của anh dành cho cô.
“Cuộc sống có những điều nên làm và những điều không nên làm, em chỉ làm những việc em cảm thấy là đúng, lùi bước không phải là chuyện mà Bạch Nguyệt em sẽ làm, nếu như có một ngày em chết trong tay những người đó, thì anh hãy dùng pháp luật để báo thù cho em.” Bạch Nguyệt khóc, đẩy cửa.
Cố Lăng Kiệt nắm chặt lấy tay cô, ấn cô xuống ghế, lồng ngực vững chãi kề sát bên cạnh cô. Bạch Nguyệt nhìn thấy sự hoảng loạn và đau khổ trong mắt anh. Anh vốn dĩ là một con người cứng rắn, lạnh lẽo, vậy mà khi ở trước mặt cô anh lại mềm yếu đến vậy.
“Bạch Nguyệt, em còn thích anh không?” Giọng của Cố Lăng Kiệt nghèn nghẹn.