Chương 1020: Muốn Làm Gì Thì Làm, Xây Dựng Trên Nền Tảng Cở Sở Vững Chắc
CHƯƠNG 1020: MUỐN LÀM GÌ THÌ LÀM, XÂY DỰNG TRÊN NỀN TẢNG CỞ SỞ VỮNG CHẮC
Cô cảm thấy có lỗi, cảm thấy có nơi nào đó trong tim đang nhói đau.
Cô nghĩ về quá khứ, nhớ lại từng kỷ niệm khi ở cạnh Húc Dương, anh chết đi, những kỷ niệm đó như khắc sâu hơn vào trái tim cô.
"Em không sợ chết, nhưng em cũng không muốn chết, anh Mặc Uyên, sau này chúng ta phải sống cho thật tốt." Mục Uyển bình tĩnh nói.
Mặc Uyên nở nụ cười.
Khi anh cười, anh gần giống như anh Húc Dương trong ký ức của cô.
Mục Uyển cũng mỉm cười.
Điện thoại kêu lên làm gián đoạn bầu không khí giữa hai người.
Mục Uyển nhìn thì thấy lại là Hạng Thịnh Duật gọi đến.
Cả đêm anh ta gửi tin nhắn đến, nói thực, đúng là không ngại phiền phức.
Phiền phức, phiền phức thực sự.
Chẳng muốn nghe chút nào.
Nhưng nếu cô không trả lời, Hạng Thịnh Duật chắc chắn sẽ lại nổi điên.
Cô trả lời cuộc gọi một cách bất đắc dĩ, giọng điệu vẻ cực kỳ không tốt: "Có chuyện gì?"
"Em nói xem có chuyện gì?" Hạng Thịnh Duật lạnh lùng hỏi ngược lại.
Mục Uyển nhìn Hạng Thịnh Duật, anh cũng đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt lạnh lùng.
"Anh gọi điện không sợ bà Lan Ninh phát hiện sao?” Mục Uyển khiêu khích, mắt ngầu lên.
"Thì đã làm sao, em nghĩ, có thể thay đổi được gì?" Hạng Thịnh Duật ngạo nghễ nói, rồi nhìn lên phía sân khấu trên cao: "Tôi thấy cái tên hoàng tôn công tử này thực sự rất ngu ngốc, thỏa hiệp với phụ nữ rồi lấy lòng, thì có tác dụng gì chứ, trông giống như một kẻ vô dụng bỏ đi vậy, thẳng tay giết người yêu cô ta đi, tuyệt biết bao, sau này nhìn cô ta có gì không vừa mắt, thì lại giết, còn tuyệt hơn."
Mục Uyển biết anh ta đang ám chỉ cô: "Vở kịch Bình Tân này, anh chưa xem bao giờ phải không?"
"Sao?" Hạng Thịnh Duật cau mày.
"Diễn kịch trong hoàng cung, anh nghĩ họ sẽ để hoàng tôn công tử vai phụ à?" Vở kịch này khi còn nhỏ, Mục Uyển từng xem cùng với Hạng Tuyết Vi.
"Hoàng tôn công tử thích nữ chính, đối xử tốt với nữ chính, nhưng nữ chính lại thích một thường dân.
Khi nữ chính làm tổn thương hoàng tôn công tử, chạy trốn ra ngoài cùng với người thường dân kia, cô ấy lại phát hiện người thường dân đó không hề yêu cô ấy.
Hắn ham ăn nhưng lại lười biếng, uống rượu say còn đánh nữ chính, trút hết sự đau khổ của mình lên đầu nữ chính, còn bán cô ấy vào kỹ viện.
May mắn thay, bạn của hoàng tôn công tử chứng kiện, về kể với hoàng tôn công tử, rồi cô được cứu thoát, từ lúc đó cô mới yêu hoàng tôn công tử, câu chuyện là như vậy.” Mục Uyển cũng nhìn lên sân khấu tiếp tục nói, khẽ cong môi, ý cười nhạo.
Hạng Thịnh Duật nhướn mày, vẻ mặt có chút kỳ lạ, liền nói: "Tên hoàng tôn công tử này thật ngu ngốc. Người phụ nữ này đã ngủ cùng với tên dân thường rồi, còn đến kỹ viện phục vụ nhiều đàn ông như thế, vẫn còn muốn cô ta, thích đổ vỏ à?”
Mục Uyển: "…"
"Anh đúng là suy nghĩ khác người."
"Em không nghĩ thế sao? Hay là em mong Hình Thiên trở thành một tên thích đổ vỏ như thế?" Hạng Thịnh Duật cười chế nhạo.
Thực sự, anh có thể xé rách, phá hủy từng lớp ngụy trang mặt nạ của cô trong vài phút ngắn ngủi: “Anh gọi điện đến rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Thẹn quá hóa giận rồi à?" Hạng Thịnh Duật nói nhẹ nhàng.
Mục Uyển nhìn về phía anh ta.
Anh lại bình tĩnh quay lên xem màn trình diễn trên sân khấu.
Ban đầu, anh cảm thấy bực bội, trông thế nào cũng không vừa mắt, có một sự kích động muốn đánh cho Hoàng tôn công tử kia một trận, nhưng sau khi nghe Mục Uyển nói, anh đột nhiên hiểu ra, lại có cảm giác càng ngày càng thấy vừa mắt hơn.
"Anh phiền quá." Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật mím môi, ánh mắt lạnh lùng trở lại: "Đừng làm những điều khiến em hối hận, không phải tôi đang cảnh báo em, mà đang thông báo cho em."
Nói xong, anh liền cúp điện thoại.
Bà Lan Ninh nhìn về phía Hạng Thịnh Duật, rồi mỉm cười: "Vở kịch Bình Tân này rất nổi tiếng, được coi là tinh hoa văn hóa nghệ thuật của nước nhà, trước đây cậu chưa xem à?"
"Đúng vậy." Hạng Thịnh Duật mỉm cười, trả lời một cách lịch sự.
"Mấy người trẻ các cậu không hứng thú gì với mấy thứ này nữa rồi." Bà Lan Ninh mỉm cười dịu dàng.
"Bây giờ xem thử cũng có một hương vị độc đáo khác. Tinh hoa của quốc gia nên được lưu truyền ngàn đời. Dù sao cũng là ký ức của ngàn đời trước, đáng để bảo tồn." Hạng Thịnh Duật nói thuận theo ý của bà Lan Ninh.
Bà Lan Ninh càng vui vẻ nói: "Hâm Ưu nói nó muốn chuyển đến sống cùng cậu, tôi đã đồng ý rồi. Cậu có biết tại sao không?"
Sự phiền toái lóe lên trong đôi mắt của Hạng Thịnh Duật, nhưng anh đã giấu đi rất nhanh, mỉm cười nói: "Lắng nghe lời dạy bảo của bà Lan Ninh."
"Cậu và con bé cũng yêu nhau nửa năm rồi. Hâm Ưu nói với tôi rằng, cậu rất lịch sự với con bé, chỉ dừng ở mức nắm tay và ôm thôi. Tôi đã rất vui, đồng thời, tôi cũng hơi lo lắng. Cậu không thích Hâm Ưu sao?" Bà Lan Ninh khẽ hỏi.
Nhưng từng câu nói đều rất nặng nề, hàm ý sâu xa, nói trúng tim.
"Hâm Ưu rất kiên cường, rất có phong thái của bà Lan Ninh khi còn trẻ và là ước mơ của bao nhiêu chàng trai. Tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, tôi còn phát hiện ra rằng, thực ra bên trong cô ấy mềm yếu, đôi khi như một con chim nhỏ bên cạnh, cho tôi nhiều ngạc nhiên." Hạng Thịnh Duật nói với một thái độ rất rõ ràng.
Bà Lan Ninh mỉm cười: "Ông lão Hạng hết mực yêu quý cậu, mỗi lần tôi gặp ông ấy, ông ấy luôn nhắc tới cậu, cảm thấy tự hào về cậu, cậu là ước mơ của ông ấy, và cũng là hy vọng của gia đình nhà họ Hạng. Sau khi tiếp xúc với cậu, cậu tốt hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, cũng mang đến cho tôi nhiều điều bất ngờ. Nhưng, tôi cũng là một người mẹ. Tôi hy vọng rằng con bé được cậu yêu thương, nuông chiều, bảo vệ."
"Đó là điều đương nhiên." Hạng Thịnh Duật nói mà không cần suy nghĩ, ánh mắt anh kiên định, không hề né tránh nhìn thẳng vào bà Lan Ninh.
"Cậu là một chàng trai ngoan." Bà Lan ninh cười rồi nhìn lên sân khấu.
Xem ra, trời trong xanh đẹp đẽ, ấm áp giống như gió xuân, nhưng đôi tay lại rất cứng, giống như tư thế bây giờ là đang cố ý gồng lên vậy.
Phó Hâm Ưu vui vẻ đi đến, mắt chỉ nhìn về Hạng Thịnh Duật, ngồi thân mật bên cạnh anh: "Em đã kiểm tra qua tất cả mọi thứ rồi, chắc là sẽ không có vấn đề gì đâu."
Hạng Thịnh Duật đang quan sát bà Lan Ninh, ôm lấy eo Phó Hâm Ưu nói: "Xuất sắc."
"Hâm Ưu." Bà Lan Ninh cũng nhìn về phía cô ta: "Việc mà con đã cầu xin mẹ, mẹ đồng ý rồi. Sau khi buổi tiếp đón này kết thúc, con có thể chuyển đến sống chung với Thịnh Duật. Con cũng có thể tổ chức đám cưới sớm hơn dự định, hãy nhớ, trân trọng cho tốt."
Phó Hâm Ưu rất vui, càng ôm chặt tay Hạng Thịnh Duật hơn: "Cảm ơn mẹ, mẹ là tốt nhất."
"Ừm." Bà Lan Ninh nhìn lên sân khấu rồi khẽ nói: "Thực ra, ta cũng cảm thấy hoàng tôn công tử là một người rất ngu ngốc, chẳng qua chỉ là nạp thiếp thôi, tìm một thường dân, sợ rằng cả đời này cũng khó ngóc đầu lên được. Nếu như hắn dành tâm tư cho vị công chúa kia, làm một phò mã thì đều có lợi cho cả hắn lẫn con của hắn sau này. Đây là thực tế, nhưng vở kịch chỉ là kịch, chỉ để xem giải trí thôi."
Hạng Thịnh Duật cong khóe miệng, nhìn lên sân khấu một cách lạnh lùng và thờ ơ.
Bàn tay vô thức buông Phó Hâm Ưu ra.
Khi một người đủ mạnh mẽ mới có thể làm điều họ muốn, kết hôn với người họ yêu, làm những chuyện mình thích, thay đổi kịch bản mà họ muốn thay đổi, vượt lên tất cả mọi người, tự do tự tại!