Chương 1413: Biện Pháp Thoát Khỏi Giai Đoạn Thất Tình 1
CHƯƠNG 1413: BIỆN PHÁP THOÁT KHỎI GIAI ĐOẠN THẤT TÌNH 1
“Em biết rồi, ban đầu em định sắp xếp cuộc họp, xem ra không kịp rồi, bây giờ em phải thông báo lại, không cần họp nữa.” Mục Uyển nói: “Em cúp máy trước đây.”
“Ừm ừm, lát nữa em gọi Lữ Bá Vĩ qua đây, chuyện của anh sẽ sắp xếp cho anh ta làm, anh ta vẫn là một người khá đáng tin cậy.” Hạng Thượng Duật dặn dò.
“Được.” Mục Uyển cúp điện thoại.
Cô nhấn gọi điện thoại cho Đổng Mạn Tuyết: “Bộ trưởng Đổng, là như vậy, mười giờ tôi phải đi dự quốc hội nội các, cuộc họp của chúng ta sẽ chuyển sang buổi chiều, vào lúc nào buổi chiều tôi sẽ nói sau, tôi cũng không biết quốc hội sẽ kết thúc lúc nào.”
“Được, được, bây giờ tôi sắp xếp.” Đổng Mạn Tuyết rất dễ nói chuyện.
“Ừm.” Mục Uyển cúp điện thoại.
Cô thấy thời gian còn sớm, cô có ít nhất nửa tiếng làm chuyện của mình.
Cô bắt đầu làm PDF, thật ra trước đây đã từng mở họp, cô cũng đã hiểu rõ về dự án trước mắt, nhưng kỳ thật, làm cái nghành mấu chốt này, ngoại trừ phải mở rộng các mối quan hệ, còn phải nắm bắt hướng đi của những nơi khác, những hướng đi này bao gồm cả những bí mật, cho dù là khoa học, kinh tế, chính trị, hay là quân sự, kể cả dân sinh.
Rất nhiều thứ, tốt có thể tiếp thu, không tốt cũng có thể răn đe.
Cô muốn làm những điều thiết thực.
Sau khi bận rộn nửa tiếng, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Mục Uyển nói.
Lữ Bá Vĩ đẩy cửa đi vào, cung kính nói: “Phu nhân, chúng ta nên xuất phát rồi.”
“Ừm. Tôi thu dọn đơn giản lại một chút, chờ tôi năm phút.” Mục Uyển nói.
Cô tắt máy tính, trang điểm đơn giản, sửa sang lại quần áo, tóc, rồi đi ra ngoài với Lữ Bá Vĩ.
Lên xe cô ngồi cùng Lữ Bá Vĩ, Mục Uyển tin người của Hạng Thượng Duật ở xung quanh sẽ bảo vệ cô một cách chặt chẽ.
“Hôm nay tâm trạng có vẻ tốt hơn?” Mục Uyển hỏi.
“Vâng, đêm qua tôi còn nghiêm túc suy nghĩ lại, tôi cảm thấy có lẽ là cuộc sống gần đây quá an nhàn khiến cho tôi cảm thấy trống rỗng, nguyên nhân trống rỗng có lẽ là do tôi không có ước mơ, không có mục tiêu, cảm thấy mơ hồ trước cuộc đời, còn có...” Lữ Bá Vĩ tạm dừng một chút lại nói: “Tôi mất đi tình cảm chân thành của tôi hai lần, nhớ cô ấy, bởi vì nhớ cô ấy, nên mới càng thêm cô đơn, cũng hiểu được, tôi sống một mình trên thế giới này, rất cô độc.”
“Anh có nói chuyện với Barney hay không, anh ấy là nhà tâm lý học, anh ấy chắc hẳn sẽ biết nên giúp đỡ anh như thế nào?” Mục Uyển hỏi.
“Không phải tôi đã đi ra ngoài rồi sao? Tìm anh ấy uống rượu cùng nhau, sau đó kể lại tình hình của tôi với anh ấy.” Lữ Bá Vĩ nói.
Mục Uyển mỉm cười: “Tôi thật sự rất vui khi bên cạnh anh có một người bạn như Barney, con người bây giờ quá áp lực rồi, rất nhiều thống khổ, khó chịu, áp lực đều giữ ở trong lòng, không nói ra, nhưng lâu dần nỗi đau ở trong lòng sẽ tích tụ, mỗi khi đêm dài yên tĩnh, mỗi khi ở một mình sẽ vô thức thoát ra khỏi tiềm thức, tra tấn chúng ta.”
“Lúc cô nghĩ đến Hình Thiên, còn đau hay không?” Lữ Bá Vĩ trực tiếp hỏi.
Mục Uyển hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn về phía trước, khẽ nói: “Còn.”
Lữ Bá Vĩ lại kinh ngạc nhìn về phía Mục Uyển: “Cô còn yêu anh ta?”
Mục Uyển khẽ nhếch khóe miệng, rất thong dong, cũng rất bình tĩnh: “Đã từng yêu, phần tình yêu tôi luôn chối bỏ trong tâm trí, nhưng thật ra cất giấu ở trong tiềm thức của tôi, cùng anh ấy yêu, từng là điều tôi muốn, là ước mơ tha thiết, hơn nữa lại không hoàn thành, chính vì không hoàn thành nên ở sâu trong tiềm thức của tôi sẽ thường thoát ra ngoài, tôi không cảm thấy đó là yêu, tôi càng cảm thấy đó là tiếc nuối, có đôi khi vẫn sẽ nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ở bên cạnh anh ấy, hơn nữa sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng lý trí của tôi lại hiểu rõ, chuyện đã qua sẽ không xảy ra nữa, cũng không có tương lai, nhưng quên đâu có dễ dàng như vậy. Nhưng may mắn lúc tôi nhớ tới anh ấy, sự đau lòng đã nhẹ hơn rất nhiều so với trước đây, có lẽ, có một ngày, khi tôi nhớ đến anh ấy, trong lòng sẽ không còn có một chút phập phồng, cũng sẽ dần dần quên đi khoảng thời gian ngắn ngủi bên cạnh anh ấy. Chỉ vì, đây là một quá trình.”
“Đúng vậy, Barney cũng nói như vậy, mỗi một người khi trải qua việc mất đi người quan trọng, sẽ trải qua giai đoạn như vậy, từ ban đầu không thể chấp nhận, đến tự trách, tức giận, áy náy, điên cuồng muốn trở lại trước kia, rồi chậm rãi trở nên lý trí, tiếp nhận, cho dù lúc nhớ đến vẫn còn đau lòng nhưng cũng đã hiểu được việc không thể quay lại. Thay vì việc kìm nén bản thân, nhưng trong tiềm thức sự áp lực về mặt lý trí, rồi vẫn sẽ thoát ra khỏi tâm trí, càng phản tác dụng, Barney nói, ban đầu tôi đã tự tạo áp lực cho bản thân, nên trong tiềm thức mới bắt đầu phản tác dụng, tôi nhớ cô ấy, rất nhớ, bởi vì cô ấy rời đi khiến cho tôi không còn hy vọng tiếp tục sống, cho nên sẽ trống rỗng, sẽ áp lực, sẽ chán nản, sẽ khó chịu, sẽ mất ngủ, đây là nguyên nhân chính.” Lữ Bá Vĩ nói.
“Vậy có cách nào giải quyết hay không?” Mục Uyển hỏi.
“Anh ấy nói, gần như mỗi người đều sẽ trải qua những chuyện như vậy, thựa ra cách giải quyết cuối cùng, đều là quên đi, quên đi quá khứ vui vẻ ở bên nhau, quên đi sự tồn tại của người này, quên đi nỗi đau khi mất đi, quên đi những mảnh ghép khi ở bên nhau trước kia, quên đi càng nhanh nỗi đau kia sẽ biến mất càng nhanh, quên đi càng chậm nỗi đau kia biến mất càng chậm, nếu không ngừng đào móc ký ức từ sâu trong não, sẽ tiếp tục khắc sâu ký ức, không chỉ có nỗi đau biến mất rất chậm, thậm chí sẽ lên men.” Lữ Bá Vĩ nói những lời này có chút thương cảm.
“Bạch Nguyệt rất am hiểu chuyện thôi miên, chính là thôi miên người đó, làm cho một số người, một số việc biến mất khỏi tiềm thức, gần như là quên đi, cô ấy đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân tâm thần.” Mục Uyển cảm thán nói.
“Vậy có lẽ là người bị đau đến mức tận cùng nhưng lại không muốn đem tới gánh nặng cho người nhà, nên mới muốn quên đi, bởi vì càng yêu nên mới càng đau, đau đến mức muốn quên đi người từng là người yêu, cũng rất tàn nhẫn đúng không.” Lữ Bá Vĩ nói: “Tôi không muốn quên cô ấy, vĩnh viễn không muốn.”
“Nếu như không quên cô ấy, như anh vừa nói, kết thúc nỗi đau là sự quên đi, vậy anh vẫn sẽ đau khổ, sẽ không bước được vào cuộc sống mới, anh xác định người yêu anh muốn nhìn thấy anh không bắt đầu được cuộc sống mới sao?” Mục Uyển khuyên nhủ.
“Ý của tôi là, tôi không muốn trải qua việc thôi miên mà quên đi cô ấy, có lẽ, ký ức ở bên nhau sẽ mơ hồ, những vui vẻ cũng mơ hồ, rất nhiều chuyện cũng sẽ rất nhanh không thể nhớ được, nhưng ngẫu nhiên sau vài chục năm, cô ấy sẽ xuất hiện một lần, tôi cũng sẽ nhớ tới một vài đoạn ngắn, cũng sẽ lại nhớ tới cô ấy một lần nữa, lúc nhớ tới cô ấy, trong lòng thật ra vẫn sẽ đau, có thể cũng chỉ nhớ trong khoảng thời gian nháy mắt, có thể cũng chỉ hơn mười giây, cũng có thể một ngày, nhưng ít nhất tôi không cô phụ tình yêu của cô ấy, ít nhất, chứng minh cô ấy từng xuất hiện trong ký ức của tôi, là một tồn tại rõ ràng, ít nhất, bởi vì tôi nhớ cô ấy, cô ấy sẽ không đến mức thật sự biến mất không còn hình bóng, không còn dấu vết.” Lữ Bá Vĩ nói.
Mục Uyển mỉm cười, cúi đầu...