Chương 560: Anh Ta Tức Giận Thì Mưa Gió Cũng Sẽ Tới
CHƯƠNG 560: ANH TA TỨC GIẬN THÌ MƯA GIÓ CŨNG SẼ TỚI
Lưu San luôn đểnh đoảng nên không để ý tới túi quà trong tay anh ta, kinh ngạc hỏi: "Trước đây anh chưa từng tới nước A sao? Nhưng sao anh có thể nói tiếng nước A thành thạo như vậy? À đúng rồi, bạn gái anh là người nước A à?"
"Mẹ tôi là người nước A." Giang Diệp giải thích.
"Thật là khéo, mẹ tôi cũng vậy. Ha ha a."
Giang Diệp bị cô chọc cười: “Thật là khéo, tôi cũng có hai con mắt, một cái mũi."
"Ha ha ha, anh làm tôi cười chết mất. Anh tính ở lại thành phố A bao lâu?" Lưu San thuận miệng hỏi rồi ấn nút thang máy đi xuống.
"Tôi theo đuổi được bạn gái thì sẽ đi." Giang Diệp trầm giọng nói.
"Lấy vẻ ngoài, năng lực, nhân phẩm của ông chú như anh, anh chắc chắn có thể tán đổ được bạn gái thôi. Anh yên tâm đi, bây giờ tôi tới tìm anh, sẽ không làm lỡ chuyện của anh đâu." Lưu San nói với vẻ áy náy.
Điện thoại di động của cô đổ chuông.
Chỉ có ba người biết số điện thoại này của cô.
Cô nhìn thấy Thẩm Diên Dũng gọi tới, suy nghĩ một lát mới nghe máy. "Tôi đã đến rồi, vừa đến xong. Chắc cấp dưới của anh đã nói với anh rồi."
"Em biết Giang Diệp là ai sao?" Thẩm Diên Dũng nổi giận chất vấn.
Qua điện thoại, cô cũng có thể cảm giác được lửa giận của anh ta sắp cháy tới chỗ này rồi.
Vẻ mặt cô ngơ ngác, không hiểu nói: "Sao vậy?"
"Anh sắp xếp xe chờ em ở dưới tầng, em tìm một lý do trở về đi." Thẩm Diên Dũng dặn dò.
"Làm vậy không tốt lắm đâu. Tôi vừa mới gặp được bạn tôi." Lưu San từ chối.
"Đừng để anh phải dùng tới vũ lực." Thẩm Diên Dũng đặc biệt khí thế nói.
Lưu San mím môi, không nói gì.
Thẩm Diên Dũng cúp máy.
"Sao vậy?" Giang Diệp hỏi.
Lưu San cũng không biết Thẩm Diên Dũng lên cơn gì, trong lòng có dự cảm không tốt: “Thật ngại quá, tôi có việc gấp nên phải đi trước nên không thể ăn cơm và đi dạo cùng anh được. Chỉ có thể chờ sau này liên lạc lại vậy."
"Đã xảy ra chuyện gì, tôi có thể giúp một tay được không?" Giang Diệp hỏi.
Lưu San lắc đầu, nhún vai.
Tinh một tiếng, thang máy mở ra.
Lưu San xoay người và đang muốn đi vào thang máy, Giang Diệp nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: "Nhóc, tôi sợ tôi không đến sẽ bỏ qua em, lại sợ thổ lộ càng mất đi em. Em có thể nói cho tôi biết, hi vọng của tôi trên hay dưới 10% không?" Giang Diệp hỏi, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Lưu San sững sờ khựng người lại, trong nháy mắt không thể suy nghĩ rõ ràng được.
Ý của anh ta là đang tỏ tình với cô à?
Vậy người bạn gái chạy mất mà anh ta nói là cô sao?
"Tôi thành bạn gái anh lúc nào?" Lưu San nghĩ sao nói vậy.
Dù Giang Diệp có trưởng thành, có tố chất tâm lý tốt mấy đi nữa, cũng không ngờ được mình lại bị người ta từ chối thẳng như vậy.
Anh ta còn nhớ rõ có một lần đã nhìn thấy một người đàn ông tới nhà cô, muốn tặng cô một chiếc xe.
Cô lại đứng ở cửa và chống nạnh, thoạt nhìn rất dũng mãnh, cười hì hì hỏi: "Anh tới đây bằng gì?"
Người đàn ông kia nói: “Lái xe tới."
Anh ta cho rằng cô sẽ để cho người đàn ông đi vào trong, sau đó hai người đàn ông đàn bà sẽ cảm xúc dâng trào, vui vẻ thoải mái.
Lúc đó anh ta đã quen biết cô được hai tháng, có ấn tượng rất tốt với cô nên trong lòng còn cảm thấy kỳ lạ.
Anh ta liền nghe cô lười nhác nói: "Tới thế nào thì lăn đi như vậy. Còn nữa, đừng đỗ chiếc xe kia của anh ở trước cửa nhà tôi, cẩn thận tôi cho người quản lý kéo đi đấy."
Lúc đó anh ta đã cười.
Cô chính là như vậy, gọn gàng dứt khoát, không thích chính là không thích, cũng không phải tính toán với chuyện tiền nong, càng không vì cô đơn mà tùy tiện tìm một người đàn ông.
Anh ta dần dần đã bị sự hào hiệp của cô thu hút.
"Có lẽ tôi đã biểu đạt sai, bạn nữ à?" Anh ta mỉm cười nói.
Lưu San bình tĩnh nhìn anh ta.
Nếu như anh ta tỏ tình trước khi cô về nước, cô sẽ xao động. Hoặc sau khi cô hoàn toàn rời khỏi Thẩm Diên Dũng, cũng sẽ muốn phát triển tình cảm với anh ta.
Nhưng bây giờ cô là người yêu của Thẩm Diên Dũng, làm thế nào nhận được tình yêu của anh ta đây?
Cô cảm thấy mình không xứng, cũng sẽ làm cho anh ta rơi vào trong đau khổ, nói không chừng sẽ xem thường cô.
Có lẽ nam thần của cô đúng là anh ta, nhưng anh ta xuất hiện không đúng lúc nên cô chỉ cần mơ tưởng ở trong góc tối tăm ướt át trong đầu mình là được rồi.
"Tôi không phải là cô gái tốt như anh tưởng, chuyện xấu gì cũng làm, làm xong đến chết cũng không chịu sửa đổi. Dù sao, anh sẽ hối hận cho xem." Lưu San cảm thấy mình bây giờ thật sự bất lực lại buồn cười, thế là cười thật.
"Cô nhóc, em không cần từ chối tôi như vậy. Mắt tôi nhìn ra được, trong lòng cũng có thể cảm giác được sự chân thật và tốt đẹp của em."
Lưu San được anh ta khen cũng thấy ngượng ngùng, bởi vì anh ta nói căn bản không phải là cô.
"Nếu như anh tới nước A để tìm tôi trở về, vậy anh hãy về đi. Bởi vì tiểu Bối vẫn ở bên đó, không cần anh tìm tôi cũng sẽ trở về. Tôi tới đây là có chuyện cần phải làm thôi."
"Tôi có thể làm chuyện gì đó giúp em." Giang Diệp kiên định nói.
Nhưng không phải chuyện gì, anh ta cũng có thể làm được.
Lưu San có chút cảm động, nhìn Giang Diệp gật đầu: “Cảm ơn tình yêu của anh khiến tôi đột nhiên muốn làm một người tốt."
Giang Diệp lặng lẽ cười: “Cô bé ngốc, đi đi, em hãy đi làm chuyện em muốn làm, đừng vì tôi xuất hiện mà cảm thấy phải chịu trách nhiệm. Chờ đến lúc em muốn thử ở cùng với tôi thì tới tìm tôi. Đừng không để ý tới tôi là được."
Lời anh ta nói làm cô hơi... bối rối, dù sao anh ta cũng là nam thần của cô.
Anh ta càng cảm thấy cô tốt, tới khi biết được sự thật sẽ càng cảm thấy cô buồn nôn.
Nhưng cô lại không thể nào nói thật được. May là cô biết khoảng cách giữa mình và anh ta, không ngờ cô lại có lúc học được suy nghĩ.
Lưu San bước vào thang máy.
Giang Diệp đưa túi quà tặng trong tay cho Lưu San: “Tôi cố ý mua cho em."
Lưu San suy nghĩ một lát lại không giơ tay ra.
Anh ta nhét túi quà tặng nhét vào trong tay cô: “Tôi khẳng định em sẽ thích. Nếu em không thích thì cứ ném đi."
Cửa thang máy chậm rãi khép lại giữa hai người.
Lưu San hít sâu rồi lại hít sâu.
Cô không tiếp nhận Giang Diệp, chắc là làm đúng, làm đúng rồi.
Nếu như lúc này Bạch Nguyệt ở đây, hẳn sẽ nói cho cô biết nên làm thế nào, đáng tiếc trong thế giới của cô không có Bạch Nguyệt.
Thang máy mở ra, cô đi ra khỏi khách sạn và nhìn thấy hai người mặc áo khoác màu đen đứng ở trước một chiếc xe Cayenne màu đen.
Một người đi về phía cô, một người khác mở cửa xe ra.
Lưu San bất lực lên xe. Khi trở lại, cô còn phải đối mặt Thẩm Diên Dũng, thật phiền.
Cô nhìn về phía túi quà tặng, bên trong có một hộp trang sức.
Cô mở ra và nhìn thấy có một thiệp chúc mừng.
Phía dưới thiệp chúc mừng là một chiếc hoa tai đính bằng kim cương màu xanh lam. Cô rất thích nó. Lần trước khi đi tới trung tâm thương mại, cô đã để ý tới nó, chỉ khi đó cô không muốn tiêu tiền lung tung nên không nỡ mua.
Cô mở tấm thiệp chúc mừng ra, thấy trên đó có viết một câu: “Cảm thấy thích hợp với em nên mua. Hi vọng em thích nó - Diệp."
Trong lòng cô thấy chua chát cũng rất cảm động.
Chỉ là cô không nhắn tin lại cho anh ta mà đặt hoa tai đinh vào trong túi xách.
Lát sau, cô trở lại phủ Tổng thống, thấy Thẩm Diên Dũng đang đứng ở cửa.
Anh ta nhìn cô với ánh mắt sắc bén, trên mặt lạnh lùng, trong đôi mắt có phần gay gắt như sắp băm cô ra thành nghìn mảnh.
Cô không thấy mình đã làm gì sai, cũng không hiểu tại sao anh ta phải tức giận tới như vậy làm gì.