chuôi kiếm, chờ đến khi thanh kiếm ngả qua, cái đuôi kéo lấy thanh kiếm Lưu
Tư về phía cổ của Eno.
"Phốc!"
Đầu của Eno bị cắt xuống.
Sau khi làm xong, Kevin bắt đầu lắc lư cái đuôi của mình, giống như là bị chuột
rút ở đuôi.
Karen đưa tay lau đi máu tươi trên khóe miệng, cười cười, thật sự là làm khó
con chó nhà mình.
Cầm lấy kiếm, đứng người lên, Karen lại ho liên tục mấy tiếng, anh cũng bị
thương.
Vết thương thì cũng không tính là nghiêm trọng, nhưng cũng không tính là rất
nhẹ, may mắn đó là tạm thời cũng không ảnh hưởng đến việc mình tham gia
vào trận chiến thứ hai.
Có điều, Karen cũng hơi nghi ngờ một chút, đều đã đến lúc này, đám người của
đội trưởng tại sao vẫn còn chưa tới tiếp viện?
Đang lúc Karen chuẩn bị đi về phía chiến trường còn lại, Kevin ngậm một chuỗi
vòng tay đuổi kịp Karen...
A, quên mò thi thể.
Karen đưa tay, Kevin nhả vòng tay rơi xuống.
Ở phương diện chú trọng chi tiết, còn chó nhà mình thật sự để ý hơn mình.
Ở chỗ chiến trường còn lại thì cục diện phức tạp và phong phú hơn, nhưng
không có chút gì liên quan đến khốc liệt, Pall và Alfred cùng nhau diễn kịch,
mang đến áp lực cho Dante.
Mà vụ nổ kinh khủng khi nãy tất nhiên cũng tác động đến nơi này, lúc thấy
Karen cầm vòng tay của Eno đi tới, Dante triệt để rối loạn.
Hắn cũng không chần chờ nữa, cũng không do dự nữa, mà quay người trực tiếp
chạy trốn.
Alfred vốn định đuổi theo, lại phối hợp với thiếu gia nhà mình để giết hắn,
nhưng trông thấy thiếu gia nhà mình không có ý truy điểu, cũng ngừng bước lại.
"Thiếu gia, ngài bị thương rồi?"
"Không có việc gì, vết thương không nặng, chỉ là bị kéo dài một hồi, đám Hải
Thần giáo này, nhất là mấy cái thủ lĩnh dẫn đầu này, xương cốt thật cứng rắn."
"Đúng vậy, thiếu gia."
"Anh đi tìm ông Wood đi, Pall, cô cũng đi cùng, kiếm một chỗ để triệu hồi
Acelos, chuẩn bị rút lui."
Pall nghi ngờ nói: "Không phải là ba phát tín hiệu đạn sao?"
"Nhưng đội trưởng cũng không đến, tôi hoài nghi ở bến tàu chắc là đã có
chuyện gì ngoài ý muốn, chuẩn bị trước cho việc rút lui mãi mãi cũng cũng sẽ
không sai, đây cũng là điều mà đội trưởng vẫn luôn nói với tôi."
"Được rồi, tôi đã biết."
Pall ngồi trên bờ vai của con rối mình, con rối quay người, vứt “ngài Kevin”
đang dẫn theo xuống đất trước mặt của Kevin.
"Con chó ngu, chúng ta đi thôi."
"Gâu!"
Kevin sủa một tiếng, trước hết tròng mình vào trong sợi dây dắt, lấy sợi dây ra
khỏi tay của con rối, đi tới trước mặt Karen ngồi xuống, lắc lắc cái đuôi.
Thấy thế, Karen mở miệng nói: "Cô mang con rối của Kevin đi theo đi, tôi dẫn
Kevin theo để đi đập trứng."
"Trò chơi nghe rất vui, tôi cũng rất muốn đi a meo." Mặc dù Pall nói như vậy,
nhưng vẫn là nghe lời mà nhấc con rối của Kevin lên rồi đi theo Alfred tìm
Wood.
Tay trái Karen cầm kiếm, tay phải cầm theo dây dắt chó, Kevin trước mặt, bước
ra bước chân rất tự tin.
Đi tới tòa nhà văn phòng lúc trước, lúc này nơi đây đã người đi nhà trống, bọn
chúng đều đã chia nhau trốn chạy, Karen đi vào tầng hầm, 6 quả trứng trong
tầng hầm ngầm kia vẫn còn, không có bị chở đi.
"Ta cảm thấy trên thuyền của bọn chúng, chắc vẫn còn thêm càng nhiều trứng."
"Gâu!"
Kevin gật đầu.
"Xem như có liên quan đến sự trở về của vị thần kia, nhưng đột nhiên xuất hiện
một số lượng lớn tín đồ Chủ nghĩa Nguyên thủy của Hải Thần Giáo như thế,
thật đúng là có một chút kỳ lạ, trước đây tại sao không có một chút tin tức gì về
bọn chúng, trốn ở chỗ nào rồi?"
"Gâu! Gâu! Gâu!"
"Ta không nghe hiểu ngươi đang nói cái gì, có điều ta có thể đoán, ý của ngươi
là, Chủ nghĩa Nguyên Thủy vẫn luôn phân bố bên trong các giáo hội nhỏ và vừa
phân năm xẻ bảy từ tại Hải Thần Giáo ban đầu?
Sau đó, chờ tới bây giờ, trong khoảng thời gian này, bọn chúng bắt đầu tụ tập?"
Kevin gật đầu.
"Cũng chỉ còn một lời giải thích như vậy thôi."
Hải Thần, là do con chó này giết.
Hải Thần Giáo, cũng vì nó mà tan rã.
Mặc dù đằng sau lưng nó vẫn có bóng dáng của Thần Trật Tự, nhưng Thần Trật
Tự cũng không hoàn toàn xuất hiện, điều này cũng khiến cho Trật Tự Thần
cũng sẽ không diệt trừ tàn dư của bọn chúng như cách đối đãi với Bích Thần
Giáo.
Cùng với việc Hải Thần Giáo đã tan rã vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước, từ
đó đến nay, những giáo hội cỡ nhỏ và vừa phân rã ra từ Hải Thần Giáo đã sớm
không có thành tựu gì, căn bản cũng không cần quan tâm.
Dựa vào loại phương thức này, Hải Thần giáo có thể tiếp tục phân tán và tiếp
tục kéo dài.
Đãi ngộ của bọn chúng, so sánh với tàn dư Ánh Sáng thì tốt hơn nhiều.
"Bây giờ ta có hơi tò mò một chút, đám người của đội trưởng phát hiện cái gì
trên con thuyền kia, nhóm của bọn họ cũng không phải dạng vừa."
Karen đi đến trước mặt một quả trứng, cầm lấy thanh kiếm Lưu Tư rồi trực tiếp
đâm vào trong.
Vỏ trứng vỡ vụn, một cái đầu nhô ra từ bên trong, tròng mắt của cái đầu này cứ
như bị dán lên trên, kéo ra rất dài, hoàn toàn không nhìn thấy miệng và lỗ tai,
toàn bộ đều nhớp nháp, xem ra còn chưa phát triển hoàn toàn.
Nhưng nó tựa như có bản năng cảm giác được nguy cơ, không, nó đúng là có.
Bởi vì trước lúc tiến vào trong vỏ trước, nó là một người trưởng thành còn sống
sờ sờ, là một cái tín đồ.
Đại kiếm quét qua, cắt đầu của thứ này xuống, sau khi rớt xuống, "Bộp" một
tiếng, giống như là một bãi bùn nhão bắn tung tóe ra xung quanh, trông vô cùng
buồn nôn