"A, xem ra ông cũng chưa từng trải qua cực khổ."
Memphis vừa xé bánh mì vừa nói: "Cậu đã trải qua thời gian cơ cực?"
"Đúng vậy đấy, điều kiện của gia đình tôi khi còn bé cũng không được tốt, cha
tôi cả ngày chỉ biết ngồi im lìm trong nhà mà không giúp đỡ gì, mẹ tôi rời khỏi
nhà ra ở riêng, thời gian trôi qua ăn một bữa không biết bữa tiếp theo là khi nào,
ai."
"A, là như vậy sao."
Nghe được đoạn đối thoại này mà Karen không nhịn được cười, quay đầu nhìn
về phía Richard, nhưng Richard lại nói trước với Karen:
"Karen, đợi chút nữa chúng ta cùng nhau đến cửa hàng điểm tâm đi, nhiệm vụ
này thật sự hành hạ con người tôi quá, tôi cảm thấy chúng ta nên thả lỏng bản
thân mà thư giãn một chút." Nói xong, Richard đưa tay ôm bả vai Memphis,
cười nói, "Tôi cũng đã nói với người mới rồi, chúng ta đợi chút nữa cùng đi, ha
ha."
"Hai người... Muốn cùng nhau đến cửa hàng điểm tâm?"
"Đúng vậy đấy, anh có muốn đi cùng không?"
"Tôi cũng không đi đâu, hai người cứ từ từ mà thưởng thức điểm tâm."
Karen cảm thấy, chờ đến lúc về nhà, đứa em họ này của mình thê thảm rồi.
Những người lúc bình thường không thích nói nhiều, nhưng khi thật sự nổi giận
thường thường sẽ càng trở nên nóng nảy hơn.
Xe tải chở tất cả mọi người đến chỗ giao nhau với đường ray, đợi đến lúc một
chuyến tàu hỏa chạy ngang qua, tất cả mọi người nhảy lên tàu.
Karen để ý, sau khi tất cả mọi người nhảy lên tàu đều rất cẩn thận mà nhìn chăm
chú cảnh tượng bên ngoài, tất cả mọi người đều có một chút bóng ma tâm lý, sợ
đây cũng là một cái vòng lặp thời gian.
Cho nên, loại kiểm tra này, tất nhiên sẽ gây ra ảnh hưởng với người tham gia.
Cũng may, sau đó cuối cùng tàu hỏa cũng đã tới trạm, sau khi mọi người xuống
xe trên mặt đều có vẻ trút đi được nỗi lo.
"Buổi liên hoan sau nhiệm vụ lần này sẽ bị tạm trì hoãn, bởi vì ta tin rằng tất cả
mọi người bây giờ càng muốn về nhà tắm nước nóng rồi ngủ một giấc thoải mái
trên giường hơn, được rồi, bây giờ tất cả giải tán đi!"
Neo giải tán đội ngũ, cũng không phân tích hay hồi tưởng lại quá trình của
nhiệm vụ này, suy cho cùng điều khoản của nhiệm vụ ngày hôm nay là phải giữ
bí mật, cũng không thích hợp công khai nói gì cả.
"Đội trưởng, vậy thì tôi về trước đây."
"Ừm, ngày mai ta đến tìm cậu tâm sự sau." Neo làm một động tác nghe máy,
"Nếu như xác nhận sẽ đến được, ta sẽ gọi điện thoại thông báo cho cậu biết
trước."
"Được rồi đội trưởng, hoan nghênh ngài tới nhà làm khách, gọi điện thoại tới
trước, để tôi xuống bếp nấu vài món."
"A, vậy ta bây giờ cảm thấy rất mong chờ đấy, cậu trở về đi, ta muốn đi đến chỗ
tên phó chủ nhiệm giao nhiệm vụ ở cao ốc giáo vụ để lôi tên đó ra đập một
trận."
"Nhớ kỹ thay tôi đấm một cái."
"Đương nhiên."
Karen ngồi lên xe của mình, còn chưa kịp nổ máy xe, cửa sau xe đã bị mở ra,
Richard và Memphis đều ngồi vào trong.
"Muốn tôi đưa hai người đến cửa hàng điểm tâm à?"
Đời này của Karen từ lúc tỉnh lại trong thế giới này đã làm qua không ít việc
điên cuồng, nhưng có vẻ không có việc nào điên bằng lái xe chở hai cha con
cùng nhau đi chơi gái.
"Người mới cảm thấy thẹn thùng, cho nên không muốn đi, anh nhìn xem vẻ mặt
mà hành động của người mới xem, nhìn qua đã biết là loại người tính tình ngột
ngạt không thích nói chuyện với mọi người, ai."
Richard phát ra thở dài, tiếp tục nói:
"Yên tâm, những nhiệm vụ sau này cứ để tôi lo, trên mặt đời sống sinh hoạt tôi
sẽ bảo kê ông, khuyên bảo những người có tính cách hướng nội giống như ông
là việc mà tôi quen nhất."
Karen nhẹ gật đầu, nói: "Vậy thì cậu cố gắng lên."
"Ha ha, Karen, chở tôi về nhà đi, tôi bắt xe đi đến đây, a, đúng, người mới ông ở
chỗ nào, tôi nhớ là ông cũng ngồi xe của Karen mà tới có phải không?"
Karen mở miệng nói: "Nhà của Memphis cách nhà tôi rất gần, để tôi đưa cậu về
nhà trước, thông báo bình an với người trong nhà, thật ra bây giờ đang ở trạm
tàu hỏa, cậu có thể mượn điện thoại trong phòng làm việc của nhân viên quản lý
để gọi về nhà trước."
"Không cần vội không cần vội, tôi cũng không phải là một đứa con nít, không
phải chỉ đi ra ngoài làm nhiệm vụ thôi sao, việc nhỏ ấy mà."
"Tôi là sợ bà cậu và mọi người lo cho cậu."
"Bọn họ lo lắng cho tôi còn không bằng lo lắng cho cha của tôi đâu, anh có biết
không Karen, cha tôi mới xin nghỉ dài hạn, một ngày trước lúc chúng ta đi chấp
hành nhiệm vụ."
"A, vậy à?"
"Đúng vậy a, bây giờ bà ngoại, mẹ và cô của tôi đang lo lắng có phải là cha tôi
nghĩ không thông cho nên muốn đi tự sát hay không."
"Không nghiêm trọng như vậy chứ."
"Ai có thể nói chính xác đâu, ai nha, dù sao tôi cũng chẳng thèm quan tâm, có
đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy đến mẹ của tôi sớm tái giá, lấy một người đàn
ông bình thường thì còn tốt hơn."
Karen yên lặng mà rút một điếu thuốc ra, cắn vào trong miệng, lại lấy ra bật lửa
châm thuốc.
"Không phải anh không hút thuốc lá sao?" Richard tò mò hỏi.
Karen cầm điếu thuốc, đặt ở ngoài cửa sổ xe mà run tay, nói:
"Tôi mời cậu hút."
"Mời tôi à, vậy cũng cho tôi một điếu."
Karen đưa gói thuốc lá và bật lửa cho Richard, nói: "Nếu hút được thì hút đi."
Richard cầm gói thuốc, rút ra hai điếu, đưa đến trước mặt của Memphis,
Memphis cũng không đưa tay ra nhận.
"Ha ha, thuốc lá cũng không biết hút à."
Richard châm cho mình một điếu, không hút vào phổi, hút vào trong miệng rồi
nâng quai hàm lên phun ra một vòng khói hoàn mỹ,
Liếc nhìn qua Memphis,
Nói:
"Đây là sức hấp dẫn của đàn ông, có thể trói chặt lòng của phụ nữ, nếu không
vợ của mình cũng sẽ bỏ đi đấy."
"Ha ha ha..."
Karen thực sự nhịn không được mà nở nụ cười.
"Ha ha ha..."
Richard nhìn màn biểu diễn của mình thắng được sự đáp lời của Karen, cũng
cười theo.
Karen trái lại cũng rõ ràng vì sao mà Richard lại tỏ ra sinh động như thế ở trước
mặt Memphis, có chút giống như cố ý thể hiện, giống như lúc cậu ta vừa gặp
mình lần đầu mà nhiệt tình vậy, cậu ta đối những người có quan hệ máu mủ rất
hỏa hợp, chính là bởi vì "Thích" người mới này, cho nên mới sẽ cố gắng ở trước
mặt ông ta làm một vài động tác và nói vài lời hơi quá lố