học theo Waffron mà cầm một ít tiền giấy, ném vào bên trong nồi sắt.
Bởi vì liên tục ném vào quá nhiều tiền giấy, dẫn đến lửa bên trong nồi sắt bị đè
xuống, khói trắng bắt đầu ào ạt tỏa ra.
Waffron vỗ tay một cái, hơi có vẻ lúng túng nói: "À, không cẩn thận làm tắt
lửa."
Karen dùng mũi kiếm nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở cho không khí luồn vào,
ngọn lửa lại lập tức cháy lên, mỉm cười nói:
"Không có việc gì, vẫn là có thể bốc cháy."
Chủ giáo Waffron đưa tay vỗ vỗ bả vai Karen,
Giọng điệu nghiêm túc nói:
"Ừm, đó chính là chuyện của người trẻ tuổi các ngươi."
Waffron, Harry và Bern đều rời đi, đến cấp độ này của bọn họ, nói chuyện ăn ý
là đủ rồi, cái này có tác dụng hơn cả điều khoản hợp đồng gì đó rất nhiều, bởi vì
bọn họ riêng phần mình đều đại biểu cho thế lực một bên.
Leon không đi, nhưng cũng không có tiếp tục giả vờ quét rác, mà là tay chống
cái cán chổi, ngây người.
"Này." Karen hô một tiếng.
"A, vâng, đội trưởng." Leon kịp phản ứng.
"Sát thủ đã chết." Karen lại bổ sung, "Ta giết."
"Đúng, ta biết cái việc này, đội trưởng, ta thật..."
"Không cần cảm ơn ta, bởi vì thù còn chưa báo xong."
"Ông nội nói với ta, ông ấy nói phía sau sát thủ chắc chắn có một cái thế lực,
nhưng điều tra ra kết quả còn cần không ít thời gian, bởi vì sát thủ rõ ràng mang
theo mục đích muốn lừa dối mà hành động."
"Đúng vậy, không sai, nhưng cậu phải tin tưởng, sự kiện này thần giáo chắc
chắn sẽ điều tra rõ ràng."
"Thế nhưng là ta lo lắng..." Leon mím môi, "Ta lo lắng sự kiện này sẽ bị..."
Karen biết Leon muốn nói điều gì, anh tin tưởng Trật Tự Thần Giáo chắc chắn
sẽ tiến hành trả thù vô cùng nghiêm khắc đối với một sự kiện nghiêm trọng như
thế này, nhưng có khả năng, cũng không phải là sự trả thù mà Leon muốn.
"Không cần lo lắng điều này, cậu nhìn xem nhà ta cũng đã chết mất một cái
người, đêm đó cũng thiếu chút nữa cả nhà đều đi."
Lúc trước về nhà thăm thấy tang lễ đã bố trí xong, Karen còn tưởng tượng nếu
như đêm đó toàn bộ người trong Nhà Tang Lễ đều chết hết, một mình mình xử
lý tang lễ sẽ là một tình cảnh thê lương như thế.
Sau đó anh mới ý thức tới, mình vốn cũng không cần phải lo lắng việc này, bởi
vì nếu như Pall gặp chuyện ngoài ý muốn thì mình cũng sẽ chết.
Karen đứng người lên, vỗ vỗ tro giấy bám trên ống tay áo thần bào, nói:
"Cho nên, chúng ta sẽ báo thù, tin tưởng ta, ai cũng không ngăn cản được."
"Ta tin tưởng ngài, đội trưởng." Leon hít sâu một hơi, mấy ngày nay cậu ta vẫn
luôn lo được lo mất, nhưng ở chỗ Karen, nội tâm cậu ta như có điểm dựa.
"Sau khi báo thù xong, cậu có thể đi đến trước bia mộ của người nhà để khóc
rống, uống rượu, ngẩn người, cho dù khi đó cậu muốn tự sát thì ta cũng sẽ
không ngăn cản, mà sẽ còn giúp cậu lựa chọn phương thức tự sát có thể diện và
thích hợp nhất.
Nhưng ta hi vọng trước lúc báo thù, cậu biểu hiện hăng hái một chút cho ta. Cậu
phải biết, cậu vào tiểu đội này dựa vào quan hệ, cho nên cậu không có tư cách
khiến cho không khí làm việc trong đội chùng xuống, cũng không ai thích xem,
cũng không hy vọng người khác sẽ chiều theo cậu, rõ chưa!"
"Vâng, đội trưởng! Cho nên, nếu như ngài có việc gì cần ta xin ngài không cần
khách sáo, cứ việc dặn do để ta đi làm."
"Ừm, được rồi, bây giờ đem tro tàn mang đi đổ đi."
...
Sau đó, thành viên trong tiểu đội nhao nhao trở về Nhà Tang Lễ, cái giờ này,
hầu như đều là trốn việc để về đây.
Karen chào hỏi với bọn họ, sau đó rất dứt khoát để cho bọn họ lo việc tiếp đãi
khác trong sảnh viếng, còn bản thân thì quay về phòng tắm trong phòng ngủ
chính mà tắm rửa.
Healy bưng trà chiều vào phòng ngủ chính, dọn ra cho Pall, sau đó đi đến cửa
phòng tắm, hỏi:
"Thiếu gia, bữa tối có cần chú ý gì không ạ?"
"Thịnh soạn một chút là được, không có gì khác cần chú ý."
"A, vâng." Healy hơi có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn lập tức gật đầu.
Karen ngâm trong bồn tắm thì dùng khăn lông ướt lau mặt, đốt vàng mã rồi lại
còn liên hoan, thật đúng là để cho mình tìm về được một không khí quen thuộc.
Sau khi tắm rửa xong thay một bộ thần bào mới đi ra, một con chó vàng lao về
hướng Karen.
"Gâu gâu gâu!"
Karen đưa tay sờ sờ cái đầu trọc của Kevin.
Kevin thì tiếp tục lộ ra nụ cười ấm áp.
Một người một chó, vào lúc này ngược lại là ngầm hiểu nhau một cách ăn ý.
Sau khi ra vẻ nhiệt tình với Karen xong, Kevin lại chạy về đến bên người Pall,
nằm xuống, chân chó bóc hạt dẻ, bóc xong thì đẩy lên trước mặt Pall, để Pall ăn.
Karen biết, vị chó này trở về, như vậy một con chó khác chắc hẳn cũng đã tới.
Quả nhiên, khi Karen đẩy cửa phòng ngủ chính bước ra, lập tức đã nhìn thấy
Neo đang chống nạnh đứng ở trong sân.
"Ồ, vị anh hùng của chúng ta trở về cũng thật khiêm tốn nhỉ, ta nói này, tới
chừng nào mới được ăn cơm thế, ta đói."
"Trong phòng có hạt dẻ, ngài có thể ăn một chút để lót dạ."
"Đúng rồi, có chuyện cần nói với cậu trước, cậu biết rằng bên phía tòa nhà tổng
bộ cần phải cải tạo, vì mục đích để sử dụng không gian một cách hiệu quả hơn,
cho nên phía trên có một chút điều chỉnh đối với việc quy hoạch khu vực phòng
làm việc, rất không may là..."
"Phòng làm việc của ta bị đổi rồi sao?"
"Ta còn chưa dẫn chuyện xong mà!"
"Đốt cháy giai đoạn đi, trực tiếp dùng tiền an ủi."
Neo mở tay ra, rất không hài lòng nói: "Cậu cần phải trực tiếp như vậy sao?"
"Ngài không phải muốn ăn cơm sớm một chút à?"
"Đây là quy hoạch ở phía trên, về sau ta cũng vừa biết, nếu như ta sớm biết, ta
chắc chắn sẽ không..."
"Tiền an ủi, chủ nhiệm ngài chắc là đã chuẩn bị xong, nếu không ngài cũng sẽ
không mang chó trả về đâu, sẽ không chỉ đến ăn chực tốt lành như vậy."
Neo móc từ trong ngực ra ba con búp bê vải nhỏ màu xám, cái đầu rất nhỏ,
giống như phụ kiện móc khóa vậy.
"Ba con rối thế thân."
Karen nhìn xem Neo, không nói lời nào.