Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ giáo Bern gật nhẹ đầu, nói: "Đi thong thả."

"Cút!"

Thân hình Lão Saman biến mất.

Derius mở miệng nói: "Thứ mà ông ấy để lại trong Không Gian Sứ Giả, quả

thật như lời ông ấy nói, phải hao phí thời gian mấy chục năm mới có thể phá

giải và lấy được, ông ấy là vị thiên tài Không Gian đã luôn biến mất."

"Thưa ngài Thần tử, ta có một chuyện cảm thấy rất tò mò."

"Thưa ngài Chủ giáo, ngài cứ nói."

"Nội dung của cái mệnh lệnh trong tay của mình, chính ngài đã xem nó chưa?"

"Giáo tôn yêu cầu tự ngài Saman mở ra, ta vẫn chưa đọc nó."

Chủ giáo Bern nghe được lời này, nhíu mày, nói: "Bây giờ hãy mở nó ra đi."

"Thế nhưng là..."

"Cũng không còn cơ hội để gặp lại ông ta đâu."

Derius mím môi, mở nó ra, sau khi quyển trục đã được mở, xuất hiện hình chiếu

của Giáo tôn.

Mà Giáo tôn trong hình chiếu cũng không thuyết phục hay trấn an Lão Saman,

Chỉ nói ra một câu ngắn gọn rồi sau đó biến mất:

"Đi thong thả."

...

Karen trông thấy Lão Saman đã trở về, cũng phát hiện lưng của ông ta càng

cong hơn lúc trước.

"Tôi đoán rằng, sau khi mắng xong có lẽ ông cũng không cảm thấy thoải mái

hơn chút nào."

Lão Saman nhẹ gật đầu, nói: "Nhưng nếu không mắng một chút, thì đến khi

nằm vào trong quan tài ta sẽ cảm thấy rất cấn lưng."

Karen nhìn đồng hồ, nói: "Có thể bắt đầu chưa?"

"Ngay cả chết cậu cũng hối à?"

"Tôi muốn về sớm một chút để đi ngủ."

"Được rồi, bắt đầu đi."

Lão Saman bước đến trước quan tài của mình, bắt đầu tiến hành nghi thức, nghi

thức rất đơn giản, chắc cũng cùng loại với nghi thức "Trục Xuất Không Gian ",

là một quá trình truyền thống của Pamirez giáo.

Sau khi nghi thức kết thúc, Lão Saman bắt đầu tự đọc văn điếu cho chính mình:

"Ta vốn cho rằng sự đặc sắc trong nửa đời trước của mình, có thể chứa đựng

được nửa đời sau buồn tẻ của mình, nhưng kết quả ta mới nhận ra được, tất cả

mọi thứ, đều hoàn toàn đảo điên.

Ta không biết nên dùng cách nào để tổng kết lại cuộc đời của mình, giống như

là một giấc mộng, cho dù ta đã buông bỏ nó xuống, nhưng nó vẫn luôn ở trên

vai ta, cho rằng bản thân đã nhìn rõ mọi việc, nhưng thật chất hai mắt ta đã bị

che đậy, hơn nữa còn là chính ta dùng tay của mình để che lại.

Nếu như có thể được thêm một lần nữa,

Ta không muốn suy nghĩ, không muốn bồi hồi, không muốn do dự;

Ta muốn thoải mái, ta muốn tự do, ta muốn tùy ý mình;

Đáng tiếc,

Chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi."

Sau khi đọc lời mở đầu, Lão Saman dùng móng tay vạch lên lòng bàn tay mình,

máu tươi nhỏ xuống trên nắp quan tài gỗ, sau một hồi, ánh sáng màu xanh lam

hiển hiện tại đó, nơi này, vậy mà có một trận pháp dịch chuyển chôn sâu phía

dưới.

"Chờ sau khi ta chết, thi thể của ta và cái quan tài này, sẽ bị dịch chuyển vào

chiều không gian ngược vô định, không thể tìm thấy, ta muốn chuẩn bị cho tang

lễ của mình một lần, Trục Xuất Không Gian đúng nghĩa."

Nghe được câu này, vẻ mặt Alfred thay đổi, thi thể sẽ bị dịch chuyển đi sao?

Ánh mắt Karen bình tĩnh mở miệng hỏi: "Ta nghe nói, không gian cũng có tọa

độ, nếu như dựa theo phạm vi trong tọa độ xác định ban đầu để tìm, chắc là có

thể tìm tới."

"Ha ha, nhưng ta cũng không biết tọa độ ở nơi nào, ta cũng không muốn biết,

cũng không ai có thể biết." Lão Saman giang hai cánh tay nói to, "Bởi vì, ta chỉ

muốn dùng phương pháp nghuệch ngoạc qua loa nhất để kết thúc cái cuộc đời

như một con chó của ta."

Vừa dứt lời,

Lão Samanan đưa tay nâng một cái, nắp quan tài mở ra;

Ngay sau đó, trên người ông ta bỗng nhiên cháy lên một ngọn lửa màu xanh

lam, lập tức ngọn lửa biến mất, chỉ trong một khoảng khắc, đã dừng lại tất cả

dấu hiệu sống của cơ thể này.

Ngay sau đó, cơ thể ngã quỵ về phía sau, rơi vào trong quan tài, nắp quan tài

cũng theo vậy mà rơi xuống, khép kín lại.

Ánh hào quang màu xanh làm trong nháy mắt bao phủ toàn bộ quan tài, một vệt

sáng chói xuất hiện, sau đó lại biến mất trong phút chốc, cùng theo đó là quan

tài chứa thi thể của Lão Saman cũng biến mất.

Vào thời khắc này,

Trong một hang động ở Không Gian Sứ Giả, một đám trưởng lão và học giả của

Pamirez giáo đang liều mạng tìm hiểu bút ký được ghi trên vách đá kinh ngạc

phát hiện các manh mối vốn cần rất nhiều thời gian mới có thể mở ra được một

chút bỗng bắt đầu tự động sắp xếp lại, hiện ra đáp án, trong đó có rất nhiều thuật

pháp không gian và kỹ thuật rèn đúc thánh khí đã sớm bị thất truyền.

Cùng lúc đó,

Trong một căn phòng khu nhà sau kế bên phòng ngủ của Karen ở nhà tang lễ

Pavaro, một con chó lông vàng đang nằm trong ổ chó, cái chân trước đang

khuấy đảo một cách rất điệu nghệ trên một cái la bàn, phía trên là từng dãy kim

đồng hồ đang theo đó mà nhanh chóng chuyển động.

"Gâu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK