cuối của nó sẽ có một đoạn ghi chép về việc này."
"Nhưng đáng tiếc, cô lại biết trước đáp án."
"Đáng tiếc sao?" Ophelia lẩm bẩm nói.
"Có lẽ, đây cũng nguyên nhân vì sao chú cô bảo khi xem những tài liệu này, cần
Ám Nguyệt chúc phúc trên người cô, vì những thứ này, không thể để lộ ra ngoài
ánh sáng."
Ophelia nhẹ gật đầu, nói: "Người mà anh đuổi theo lúc nãy, là tàn dư của Ánh
Sáng sao?"
"Đúng thế."
"Hắn ta biết trận pháp dịch chuyển kia ở trong nhà của chú tôi."
"Bây giờ xem ra là đúng như vậy."
"Thân phận của hắn ta là ai?"
"Tôi không biết."
"Anh vẫn đang che giấu trước mặt tôi sao."
"Đúng vậy, có một số việc, tôi không thể nói cho cô nghe được."
"Chúng ta là người đồng tộc, có phải không?"
"Tôi vẫn đang tìm kiếm cảm giác thuộc về đây, với lại bây giờ cũng không phải
là lúc thích hợp để thảo luận về chủ đề này, việc quan trọng bây giờ đó là làm
sao để chúng ta quay trở về?"
"Bia đá kia chỉ là điểm tiếp dẫn của trận pháp dịch chuyển."
"Khu biệt thự kia của chú cô, chủ nhân trước đó của nó là ai?"
"Nơi này vẫn luôn thuộc về sản nghiệp trong cung, người trong dòng chính có
thể có quyền sử dụng nó."
"Nói cách khác, trong quá khứ, khu biệt thự kia có lẽ cũng thuộc về tổ tiên
Bernard?"
"Chú đã từng nói, khu biệt thự kia từng thuộc về một người, người đó, chắc hẳn
là tàn dư Ánh Sáng... thủ lĩnh của nhóm tàn dư Ánh Sáng này."
"Khu biệt thự rất lớn, cũng không nhất định chỉ có một người ở, cho nên nơi
này tuyệt đối không có khả năng chỉ là trận pháp dịch chuyển một chiều, trận
pháp dịch chuyển trở về Đảo Ám Nguyệt chắc chắn cũng nằm trên hòn đảo này.
Cô nhìn xem, những thi thể này được sắp xếp rất chỉnh tề, tất nhiên đã được
người giết xử lý, những người xử lý thi thể, để lại bia mộ này, bọn họ chắc chắn
cũng cần phải quay về.
Nói không chừng, tổ tiên Bernard lúc còn sống, cũng sẽ thường xuyên tới đây
thăm viếng một chút."
"Thăm viếng?"
"Nhớ lại các bạn bè ngày xưa, việc này cũng không có gì mâu thuẫn, mặc dù
ông ta đã phản bội và sát hại bọn họ."
"Vậy chúng ta hãy bắt đầu tìm kiếm đi, tôi muốn rời khỏi nơi này, mà nơi này,
cũng không nên bị phơi bày ra ánh sáng."
"Nghe lời này của cô, tôi có cảm giác giống như cô đang muốn giết tôi để diệt
khẩu vậy."
"Anh là hậu nhân của tổ tiên Bernard, đáng lẽ cũng phải bảo vệ sự vĩ đại của tổ
tiên mình."
"Có lẽ tôi có thể học hỏi theo nhà văn La Tân, để lại một cuốn « Nhật Ký Bí
Mật Của Karen », chờ đến sau khi tôi chết được năm mươi năm thì xuất bản."
"Lúc này, cũng không phải lúc thích hợp để anh đùa, trong lòng của tôi vẫn còn
đang kiềm chế cơn giận, vì sự giấu diếm đêm nay của anh."
"Tôi biết, tôi biết, cho nên tôi đang muốn giúp cô phân tán đi sự chú ý của
mình."
Ophelia đưa tay nắm về phía cổ áo của Karen, ánh mắt của Karen híp lại lùi
chân về phía sau tránh thoát.
"Những lời tôi nói với chú mình đêm nay, anh đều nghe được, tôi đã có nói, tôi
có ấn tượng tốt về anh."
"Tôi cũng có ấn tượng tốt với cô, cô rất mỹ lệ, cũng rất đáng yêu."
"Có lẽ, tôi nên học theo tổ tiên Bernard, cũng chôn cậu ở nơi này, đây là một
nơi tốt để chôn sâu những cảm giác xấu hổ đó, không phải sao?"
Karen nghe vậy, liếm môi một cái;
Anh biết, cô ta đã tức giận.
Với thân phận của cô ta, từ lúc xế chiều gặp mặt, buổi tối trong biệt thự cho đến
tận bây giờ, cứ thế mà nhịn xuống cho đến bây giờ mới có dấu hiệu bộc phát ra,
đã rất không dễ dàng.
"Tôi có thể làm được, dù anh có huyết thống của Ám Nguyệt, anh có địa vị rất
cao ở Trật Tự Thần Giáo, nhưng không nên thật sự chọc giận tôi."
"Được rồi."
Ophelia nhẹ gật đầu, nói: "Bây giờ nên tìm trận pháp dịch chuyển rồi."
"Được rồi."
Karen cũng hiểu rõ, trong lòng cô đang ấm ức, trong lòng đang cảm thấy không
thoải mái, dưới tình hình này, trừ phi mình nguyện ý dỗ dành, nếu không thì bất
kể mình nói cái gì đi nữa thì đều là sai lầm.
Vẫn may rằng Karen tin tưởng cô ấy chỉ nói lới ngoài miệng mà thôi, cô có thể
khống chế tâm trạng của mình lại.
Ví trí trận pháp dịch chuyển có lẽ cũng không thể nào đặt ở bờ biển, cho nên hai
người đi về phía nơi rừng cây rậm rạp.
Trên hòn đảo này có rất nhiều rắn, lúc bước đi thì gót giày rất dễ mà giẫm lên
những mảnh da rắn nằm trên mặt đất, phát ra tiếng vang giòn tan, Karen rốt
cuộc cũng hiểu được, lai lịch về tên gọi của túi xách da rắn.
Mặc dù thảm thực vật trên hòn đảo này rất rậm rạp, nhưng mà có vẻ cũng không
có dấu vết hoạt động của những sinh vật khác, cho nên nhiều rắn như vậy làm
sao sống sót được trên hòn đảo này?
Vị trí trung tâm của hòn đảo có một ngọn đồi, cũng không cao, Ophelia giẫm
lên trên đá mà bước đến, Karen đi theo ở phía sau, hai người vừa đi vừa quan
sát bốn phía xung quanh để tìm kiếm dấu vết của hang động.
Rốt cục, hai người đã đến đỉnh đồi, ở nơi này, có thể quan sát được cả hòn đảo,
bốn phía đều là biển, mang đến một loại cảm giác tuyệt vọng vì bị cô lập.