Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Karen cùng với đám thuộc hạ đứng dọc theo vách tường lúc này cũng cảm nhận

rất rõ ràng, mặc dù mấy ngày nay ngài Tahisen từ chối gặp mặt anh, nhưng việc

ông ấy làm lúc này đúng là đang trải đường cho mình.

Đây là sự quan tâm và bảo vệ đến từ trưởng bối, mà lại là hành động thực tế.

Chỉ tiếc rằng vị trường bối này, bạn bè của ông nội, lập tức sắp rời khỏi nhân

thế.

Nhiều khi Karen cũng đều sẽ cảm khái, cảm khái thời đại lúc ông nội còn trẻ

tuổi kia sẽ đặc sắc như thế nào.

Nhưng mà có một điều có thể xác định đó là, chắc chắn đặc sắc hơn thời đại của

mình.

Cuộc nói chuyện cùng với một ly trà mà kết thúc, Đại tế tự cảm thấy cũng đã

đến lúc, mở miệng nói: "Để ta đẩy ngài xuống dưới."

Tahisen mỉm cười nói: "Đúng vậy, ta vốn đang chờ ngươi đẩy ta xuống."

"Ý của ta là mong muốn ngài nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, ta không nghĩ tới

sẽ trở thành như thế nào."

"Nếu như ta biết trước là vậy thì sao?" Tahisen hỏi.

"Ta vẫn sẽ đẩy ngài xuống, ta nghĩ, đây cũng là một sự tôn trọng dành cho đối

thủ."

Đại tế tự đưa tay, bắt lấy phía sau xe lăn, đẩy Tahisen đi ra ngoài cửa, Verden đi

theo ở phía sau.

Khi đi tới cửa, Đại tế tự ngừng lại, ánh mắt quét về đám người Karen đang đứng

dựa tường, cuối cùng, sự chú ý ngừng lại trên người Karen.

"Ngươi là Karen sao?"

Karen lập tức quỳ một chân xuống: "Vâng, Karen. Silva."

"Một chàng trai trẻ rất anh tuấn."

Đại tế tự cười cười, đẩy xe lăn ra khỏi cửa.

Câu hỏi vừa rồi của Đại tế tự không có bất cứ mục đích nào khác, ông ta biết cái

người tên "Karen" này, có ấn tượng với cái tên này, cũng đã xem tư liệu về

Đoàn Quan Sát, mặc dù chỉ là lướt mắt nhìn qua sơ lược một chút, nhưng phân

thân của ông ta xử lý công vụ trong đại điện với tốc độ làm việc rất kinh khủng,

điều này có nghĩa rằng ông ta có trí nhớ và năng lực cực kỳ đáng sợ.

Nhưng mà sở dĩ sẽ nói thêm một chút ở chỗ này cũng không phải là muốn kết

thúc chuyện này, cũng không phải là để mở màn và ra tín hiệu gì đó, chỉ đơn

giản là cảm thấy ngoại hình của Karen đẹp mắt.

Bất kể là nam nữ, thường thường sẽ dễ dàng chú ý đến những thứ đẹp mắt, cũng

càng dễ dàng để lại ấn tượng.

Cho nên, người có dáng vẻ đẹp mắt thì lúc sinh ra đã đứng ở hàng trên.

Những vị ngoài cửa cùng đi theo Đại tế tự, đi xuống cầu thang, ở trong đại sảnh

của lầu một, còn có không ít thần quan cao cấp không đủ tư cách để cùng đi lên

lầu mà đứng đợi.

Sau khi đám người đã rời đi, Karen đứng người lên, không thể không nói, lúc

trước trước khi Đại tế tự nhắc tới tên của mình, tạo ra áp lực rất lớn với mình.

Áp lực này khác với khi đối mặt với "Thần", khi ngươi đối mặt, mặc dù sẽ bị

khí tức của ông ta chấn nhiếp, nhưng trong tiềm thức ngươi sẽ cho rằng thời kỳ

của Thần đã kết thúc, đây là một thời đại mà Chư Thần không xuất hiện.

Nhưng Đại tế tự, là người sống, sẽ hô hấp và biết nói chuyện.

Mà ông ta là một vị có quyền lực nhất trong số những Đại tế tự gần đây, cho dù

ông ta ngồi lên trên vị trí này cũng chỉ có nửa năm mà thôi.

Lúc đầu, những Thần Giáo khác đều phỏng đoán rằng ông ta chỉ là một vị Đại

tế tự quá độ lâm thời, sự thật bây giờ gần như đã đánh vào mặt của tất cả mọi

người, bởi vì ngay cả nội bộ ban lãnh đạo của Trật Tự Thần Giáo cũng đều

không dự liệu được sự việc sẽ phát triển đến kết cục này.

"Đội trưởng?" Muri đi đến trước mặt Karen, "Chúng ta có cần phải xuống dưới

hay không?"

"Xuống dưới thôi, đội trưởng." Wilker mở miệng nói, "Đi xuống dưới xem một

chút."

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng lên trên người của Wilker.

Wilker lập tức nghiêng người về trước, đưa miệng đến bên cạnh tai của Karen,

nhỏ giọng nói:

"Chỉ bằng việc ta phối hợp không đóng cửa lại lúc này thì dù sao cũng phải cho

ta một cái biên chế chứ nhỉ?"

Karen cười cười, sau đó nhẹ gật đầu.

Thật ra thì nếu để người này tiến vào trong tiểu đội thì mình sẽ cảm thấy rất

không thoải mái, bởi vì có thể cảm giác được, tên này cực kỳ thông minh, mà

sau khi Karen đã dọn dẹp Philomena yên ổn xong thì cũng đã lười đi chọc vào

cái phiền phức này.

Cho dù còn có hai vị trí biên chế để cho hai người nữa gia nhập vào thì cũng sẽ

chọn loại "Trung thực" một chút, tìm người mang tính chất “công cụ” nghe lời.

Bây giờ Karen đồng ý, không phải là bởi vì lúc trước tên này "Giúp đỡ ", mà là

Karen đã nhìn ra, đây cũng là ý của ngài Tahisen.

"Mọi người đi xuống xem một chút đi."

Karen dẫn đầu tất cả mọi người đi xuống cầu thang, đầu bậc thang có một hàng

kỵ sĩ đang đứng, lúc đám người Karen đi xuống thì bọn hắn cũng không nhúc

nhích.

Wilker vừa xuống lầu vừa khóc:

"Ngài Tahisen, ngài không nên bỏ tôi mà đi, ô ô ô......"

Các kỵ sĩ nhìn nhau, không có ngăn cản hắn ta, tránh đường ra, bọn người

Karen có thể cùng đi theo xuống.

Phòng khách vốn rất lớn, nhưng bây giờ xem ra có chút chen chúc, bởi vì số

người ở đây nhiều hơn trong tưởng tượg.

Karen nhìn thấy mấy tên phóng viên mặc thần bào Trật Tự trên người, đang

cầm máy ảnh mà quay chụp.

Nhưng mà cùng với phóng viên thì hai bên còn có gần hai mươi vị họa sĩ, đang

vẽ vẽ tranh.

Tất nhiên là dựa theo truyền thống của Thần Giáo, mỗi khi gặp được sự kiện lớn

cần ghi chép, họa sĩ mới thật sự có địa vị chính thống.

Một màn này để Alfred cảm thấy rất hưng phấn, thậm chí anh ta hơi nhích lại

gần bên cạnh, nhìn lén các họa sĩ vẽ tranh, muốn học trộm cách thức và kỹ xảo

của bọn họ.

Trong các vị nhân vật đang đứng ở phía dưới, có những vị tham dự vào trong

bàn tròn, cũng có những người dự bị, đứng ở phía ngoài cùng nhất, kéo bất cứ

một người nào ra cũng có thể là người phụ trách của một bộ môn nào đó.

Cho đên lúc này, Karen mới nhận thức được sâu sắc rằng địa vị của ngài

Tahisen cuối cùng cao đến mức nào, ông ấy không phải đại diện cho một người,

mà là lá cờ đại diện cho một phe phái.

Mặc dù ông ta thất bại, nhưng sức ảnh hưởng vẫn không thể nào khinh thường

như cũ.

Hôm nay Đại tế tự tự mình đến đây, mục đích chủ yếu là đến để "Tiếp nhận đầu

hàng", hi vọng kết thúc một đoạn thời gian phái hệ đấu tranh trong quá khứ, dù

chỉ là sự kết thúc ngắn ngủi.

Ông ta không hi vọng thần giáo bởi vì mâu thuẫn nội bộ mà triệt để chia rẽ, thứ

mà ông ta muốn là một sự bình thản, dù chỉ là mặt ngoài, đương nhiên, tiền đề

là ông ấy phải là người thắng cuộc trong giai đoạn này.

Tahisen ngồi ở trên xe lăn bắt đầu nói chuyện, nói về từ lúc mình còn bé, đây là

đang hồi ức về cuộc đời của mình.

Tất cả mọi người ở đây đều đang lắng tai nghe, bởi vì trải nghiệm của bản thân

người đang kể vốn đã đủ sự truyền kỳ, mà tất cả mọi người cũng rõ ràng rằng

đây có lẽ cũng là lần cuối cùng có thể nghe thấy ông lão này nói chuyện.

Không khí trong phòng khách lúc này để cho Karen có cảm giác như đang tham

dự lễ phúng điếu của một người.

Đúng vậy, không sai, bây giờ lễ phúng điếu của ngài Tahisen đang được cử

hành, mục sư và người chủ trì cũng là chính ông ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK