khi nước biển bao phủ hoàn toàn quả trứng này, Kevin dùng móng vuốt mà cẩn
thận chà rửa nó, sau đó lại dùng hạt cát chôn nó lại, lại chà rửa, cứ như vậy mà
làm qua làm lại mấy lần.
Cuối cùng, Kevin nhích cái mũi về quả trứng mà hít hà vài hơi, sau khi xác
nhận không có mùi vị gì nữa, mới từ từ nhắm hai mắt, quyết định, cúi đầu ngậm
quả trứng lên miệng rồi chạy khỏi chỗ này.
Sau khi chạy một khoảng thời gian rất lâu, Kevin dừng lại nghỉ ngơi, phun quả
trứng xuống đất, miệng mở rộng lè lưỡi thở phì phò.
"Ngươi có... Trí tuệ... Ngươi cũng biết rõ... ngươi phải làm thế nào mới... Có lợi
nhất cho bản thân mình..."
Kevin nghiêng đầu chó quả, nhìn xem cái quả trứng đến lúc này vẫn còn không
ngừng dụ dỗ mình.
"Ta có thể... Trợ giúp ngươi... Hoàn thành giấc mộng của ngươi..."
Kevin cười.
Giấc mộng của nó vẫn luôn rất đơn giản, đó chính là làm cho Hải Thần và Hải
Thần Giáo, hoàn toàn xóa đi trên cõi đời này!
Sau khi nghỉ ngơi một hồi, Kevin ngậm quả trứng lên một lần nữa, chạy về vị trí
lúc mọi người lên bờ.
Sau một hồi thì nó cũng chạy tới gần, vào lúc này nó ngừng chân, phun quả
trứng ra, bắt đầu nhặt vài tảng đá giấu nó lại, sau đó lại chạy về phía trước.
Con không chạy được bao xa, Fanny đã xuất hiện trước mặt nó.
Kevin lập tức ngừng lại, nở nụ cười thật thà với Fanny.
"Ngươi cũng biết tìm đường về đấy, Karen và đội trưởng đều đang tìm ngươi
đấy."
Fanny đưa tay vuốt vuốt đầu chó của Kevin, đầu ngón tay chà chà lên chỗ cái
đầu hói...
Lập tức, Fanny gõ gõ vào cái vỏ sò màu xanh lam bên tai, nói: "Đội trưởng, tìm
được chó rồi."
Karen và Neo rất nhanh chạy tới, nhìn thấy Kevin, trong lòng Karen cũng yên
tâm lại.
Kevin chủ động chạy tới, dùng đầu chó cọ lấy ống quần của Karen.
"Được rồi, bây giờ chúng ta rút lui trước." Neo nói.
Những người khác đã rút lui tới một rạng đá ngầm cách đảo Corona không xa,
nơi đó đủ an toàn, sau đó chỉ cần chờ tiếp viện của Trật Tự Thần Giáo đuổi tới
là được rồi.
Đang lúc Karen chuẩn bị chạy, phát hiện Kevin đang cắn ống quần của mình.
Karen dừng bước lại, đội trưởng cũng dừng bước lại, nhìn lại.
Kevin nở nụ cười nhìn đội trưởng.
Đội trưởng nhẹ gật đầu, nói: "Fanny, chúng ta đi thông báo cho đám người của
Peia tập trung cả đội lại trước."
"Vâng, đội trưởng."
Đội trưởng dẫn theo Fanny rời đi trước, Kevin thì dẫn Karen đi tới nơi nó chôn
trứng.
Karen đi đến trước ngồi xổm xuống, sau khi nhấc mấy hòn đá ra, nhìn thấy quả
trứng màu tím nằm bên dưới kia.
Cảm thấy nhịp điệu đập nảy của quả trứng này, nhất thời Karen cũng có chút
hoảng hốt, đây rốt cuộc là một quả trứng, hay vẫn là một trái tim?
"Cung phụng ta... Phục vụ ta... Ta mang đến tương lai rộng mở cho ngươi..."
"Ta cho ngươi một tí mỡ heo, hành lá, nấu ngươi thành món trứng chiên ngon
nhất."
Karen không quan tâm đến lới dụ dỗ của nó, nhặt nó lên, nhìn Kevin:
"Ngươi vì nó cho nên mới một mình chạy ra ngoài?"
Kevin gật đầu.
"Ta biết nó chắc chắn là một cái món đồ tốt, ta cũng có thể đoán được, ngươi
cảm thấy nó có tác dụng rất lớn đối với ta, nhưng ta vẫn cảm thấy, hành vi một
mình rời khỏi đội hình của con chó như ngươi lúc nãy, thật sự là quá mạo hiểm.
Nếu vì quả trứng này mà mạng chó của ngươi không còn, ta sẽ lỗ vốn rất lớn."
Kevin trừng mắt nhìn Karen.
Karen giơ quả trứng lên, làm bộ muốn đập xuống, sau đó lại thu lại, để vào
trong túi của mình;
"Ngươi xem như vừa nãy ta mới hô lên “Vì quả trứng này mà kém chút nữa ta
đã mất đi một con chó”, sau đó ta ném quả trứng này ra ngoài, ngươi lại bay qua
để đón lấy nó, còn mang tới trên tay của ta”
Thời gian có hạn, chúng ta xem như đã trải qua cái quá trình này, hiểu không?"
"Gâu!"
Kevin cười gật đầu.
"Ha ha."
Karen vỗ vỗ phía sau lưng Kevin, đi cùng với nó đến điểm tập kết, Acelos đã
đang chờ, há mồm để một người một chó đi vào, sau đó nó quay người, chở
nhóm người này đến chỗ rạng đá ngầm kia.
Trên rặng đá ngầm chia thành mấy khu vực, Karen dẫn Kevin, Pall cùng Alfred
đi đến trên một tảng đá ngầm lớn.
Vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy Wood dẫn theo vợ và con gái đến.
Wood vừa mới chuẩn bị mở miệng, thì bị Karen đưa tay dừng lại:
"Wood, ta bây giờ có việc, những lời cảm ơn thì để sau khi chuyện này kết thúc
rồi nói."
"Vâng, thiếu gia Karen."
Wood lập tức dẫn vợ và con gái mình trở về chỗ cũ.
Karen đang chuẩn bị lấy quả trứng màu tím kia từ trong túi ra, một một làn khói
đen xuất hiện ngay sau lưng anh, lộ ra bóng người của đội trưởng.
"Ta có thể ngồi dự thính sao?"
"Không thể."
"Keo kiệt như thế?"
"Bí mật."
"Được rồi." Đội trưởng lại hóa thân thành khói đen bay trở về.
Karen lấy quả trứng kia ra, đưa cho Alfred:
"Alfred, anh giữ nó đi."
"Vâng, thiếu gia."
Alfred thu quả trứng kia lại.
Karen không lo lắng quả trứng kia có mê hoặc Alfred hay không, ùm, bọn họ có
thể lấy độc trị độc.
"Gâu gâu gâu!"
Alfred mở miệng nói: "Đây là quả trứng lần thứ tư tiến hóa, lần đầu tiên là vỏ
trứng màu trắng, lần thứ hai là màu đen, lần thứ ba là màu xanh lam, lần thứ tư,
chính là màu tím, trong này nuôi dưỡng là trái tim, theo cách nói của Hải Thần
Giáo, Đây chính là Quả Tim Hải Thần."