Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là lãnh tựu, Karen có thể tùy ý, thậm chí là tùy tính, có thể thỏa thích biểu hiện

cái gọi là mị lực của nhân cách.

Nhưng mà để tạo nên đoàn đội phát triển, không thể rời bỏ loại người như

Alfred, nếu không Karen sẽ giống như ngài Luther, khi còn sống nhìn như vô

cùng náo nhiệt và ồn ào, sau khi chết thì trực tiếp trở thành mốt mớ hỗn loạn.

“Thiếu gia.”

“Ngươi đã làm rất tốt.”

“Đây là những việc mà bổn phận của thuộc hạ phải làm.”

“Ngươi nói xem, lúc trước ông nội lựa chọn để ngươi theo ta đến Wien, có nghĩ

đến rằng chúng ta sẽ có một ngày này hay không?”

Nếu như nói Dis là vì thiên vị và có sự kỳ vọng cao vào đứa cháu trai là mình,

vậy ông ấy có từng nghĩ đến cái con dị ma radio ở thành phố La Giai kia, có

một ngày vậy mà có thể trở thành người tổ chức thật sự của một thế lực mới nổi

lên trong Trật Tự Thần Giáo?

Alfred trả lời: “Thiếu gia, lão gia Dis sở dĩ sẽ lựa chọn ta, nguyên nhân chủ yếu

là bởi vì ta trung thành với ngài, còn nhớ rõ đêm đó trong bệnh viện, thiếu gia

ngài và Pall bị Dị Ma Mê Hoặc tấn công, thuộc hạ đuổi theo tới bệnh viện, đối

mặt tới lão gia Dis, thuộc hạ còn mắng lão gia Dis, cho rằng ngài ấy không có

bảo vệ thiếu gia ngài tốt.”

“Ngươi còn nhớ rõ việc này như vậy sao.”

“Dù sao đây cũng là một điểm sáng trong cuộc đời của thuộc hạ.”

Bây giờ lão gia Dis nằm ở nơi đó, tùy tiện cử động một chút đều có thể khiến

cho Đại tế tự tiền nhiệm bất an và bối rối, mà mình, thế nhưng là đã từng bất

phân thắng bại với lão gia Dis, càng từng trách cứ ông ấy.

Alfred còn có chút tâm tư nhỏ của riêng mình, hắn nghĩ về sau phải chăng có

thể viết cái đoạn này vào trong truyện ngắn cá nhân của mình, trong phần

chuyên mục giới thiệu mình, cũng vẽ thêm mấy bức tranh tường miêu tả về tình

huống khi đó.

Nói không chừng mấy nghìn, mấy vạn năm thậm chí là mấy kỷ nguyên sau,

người xem hậu thế và các nhà Thần sử học sau khi xem bức tranh tường của

mình sẽ tranh luận không ngớt về thực lực cao thấp giữa cả hai.

“Mọi người chờ ta một chút, ta đi vào nói chuyện với bọn họ một hồi, nói

không chừng bọn họ bây giờ còn đang câu cá.”

“Vâng, thiếu gia.”

“Vâng, Bộ trưởng.”

Karen đi đến phía trước hai chiếc quan tài, dưới chân hiện lên một sợi xiềng

xích màu đen chui vào một cái quan tài trong đó, hai mắt từ từ nhắm chặt.

......

Không thấy ai trên thuyền cướp biển của Bá Tước Recard, Karen đi tới chỗ

nghĩa trang của Lão Saman.

Trong nghĩa trang, biến thành một cái hồ nước, từng cái bia mộ đứng ở đó, phía

dưới thì là ao nước, bên trong có rất nhiều con cá đang bơi lội, còn có một con

cá voi đang mắc cạn ở đó.

Hai vị này, thật sự là đã chán chường đến mức độ nhất định, vậy mà bắt đầu

chơi đến phái trừu tượng.

Karen xuất hiện ở trên bậc thang, ở trước người anh, Bá Tước Recar và lão

Saman mỗi người đang cầm một cái cần câu mà câu cá.

Hai người lập tức cảm ứng được cái gì, cùng nhau quay đầu.

Bá Tước Recar lập tức đứng dậy: “Thiếu gia Karen.”

Lão Saman thì có chút khom người: “Ha ha, Karen.”

“Hai người là đang định trở thành nghệ thuật gia ấy à, sau khi rời khỏi đây có

thể đi vẽ tranh hoặc là quay phim.”

Lão Saman giải thích nói: “Tuần trước ngồi trên thuyền của hắn để câu bia mộ,

tuần này thì câu cá trong nghĩa trang.”

“Vất vả các vị.” Karen nói ra.

Vị phu nhân trong lăng mộ dưới đáy biển kia sở dĩ muốn tiếp tục ở dưới lăng

mộ của mình cũng không nguyện ý chuyển đến đây sớm, cũng là bởi vì bà ấy

không muốn sống cuộc sống tù túng này.

Cái này cũng cho Karen một lời nhắc nhở, về sau không nên tùy tiện thức tỉnh

“Người dự bị”, phải biết rằng cho dù là rau cải để quá lâu cũng sẽ bị hư thối.

Sớm thức tỉnh nhưng lại không bổ sung năng lượng mà để họ nằm trong quan

tài, chỉ là để bọn họ tiếp tục ngồi tù.

“Thiếu gia Karen, ngài không nên nói như vậy, ngài nói thế sẽ làm ta thấy xấu

hổ, những gì ngài dành cho ta, dành cho gia tộc Ellen đã nhiều lắm, thủy thủ mà

không biết nhớ ơn, nhất định sẽ bị biển cả nuốt chửng.”

“Nghỉ ngơi một chút cũng rất tốt, thật đấy.” Lão Saman sắp xếp lại lời nói,

“Tâm sự với hắn ta cũng rất tốt, hắn đã kể cho ta chuyện xưa của biết bao đời tổ

tiên nhà hắn, ta cũng kể cho hắn nghe lịch sử của Pamirez Giáo.”

Karen cười hỏi: “Đều đã kể xong rồi sao?”

Lão Saman gật gật đầu: “Cũng đã kể xong từ lâu rồi, hiện tại đang cố gắng chế

ra thêm, có thêm một khoảng thời gian để tích lũy, chờ đến sau này ra ngoài,

một người có thể đi trùng tu lịch sử gia tộc, một người thì có thể đi trùng tu giáo

sử, dù sao cũng là chế ra, không có gì khác biệt lớn.”

“Có lẽ phải khiến hai người thất vọng rồi, bởi vì có lẽ không còn đủ thời gian để

đi chuẩn bị những việc này.”

Bá Tước Recar và lão Saman ngay từ đầu còn không có phản ứng gì, sau đó hai

người lập tức liếc nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Karen.

Chẳng lẽ?

Karen nhẹ gật đầu, nói ra: “Chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Nói xong, Karen biến mất khỏi nơi này, ở trong hiện thực anh từ từ mở mắt ra,

giơ bàn tay lên, một sợi xích màu vàng bay ra từ trong lòng bàn tay, ở giữa hóa

thành hai sợi, mỗi sợi chui vào một cái quan tài.

Tất cả mọi người xung quanh, đều vô thức mà đứng thẳng người, vẻ mặt

nghiêm túc, chờ đợi chứng kiến khoảnh khắc này.

Không có lời mở đầu nào, Karen chỉ nói một câu đơn giản:

“Trật Tự - Thức Tỉnh.”

“Ông!”

“Ông!”

Hai cái nắp quan tài vào lúc này trôi lơ lửng.

Karen cảm giác được năng lượng linh tính trong cơ thể mình đang nhanh chóng

bị hút ra ngoài, theo sợi xích màu vàng mà truyền vào trong hai cái quan tài kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK