ngoài biên chế của tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật."
Thì ra là dùng quan hệ, lợi dụng sơ hở để đến.
Phía trên lúc điều động nhân lực của Đòn Roi Kỷ Luật, dùng đơn vị của tiểu
đội, bọn họ cứ như vậy mà đi ké đến đây.
Karen tiếp tục uống canh cá, không khí trên bàn cơm bởi vì hành động của anh,
trong nháy mắt trở nên có chút căng thẳng.
Lister do dự một chút, vẫn là tiếp tục mở miệng nói: "Thật ra hai chúng ta là dự
định đi tiền tuyến, chúng ta chỉ muốn lúc điều chỉnh biên chế, đừng bỏ chúng ta
lại.”
Karen vẫn không nói lời nào, múc thêm canh cho mình.
Lão White nói: "Ngài Trưởng khu, mặc dù chúng ta đã lớn tuổi, nhưng vẫn là có
thể làm việc, gia nhập vào đoàn thần quan hệ Tinh thần cũng là không có vấn
đề, làm công việc văn thư cho quân đoàn cũng được, nếu lui một trăm bước mà
nói, Trên hoang mạc có nhiều thần quan của các Thần Giáo chính thống khoác
lên lớp vỏ ngoài của Sa Mạc như vậy, bắt tù binh hoặc là lúc thẩm vấn thì vấn
đề ngôn ngữ và văn hóa cũng là một cái ngưỡng cửa, đối với những người như
chúng ta thì cũng không có vấn đề gì."
Karen mỉm cười nói: "Dùng canh, canh lạnh thì không còn ngon đâu."
"Được rồi, được, canh rất ngon.”
"Rất ngon, hầu gái này nấu ăn rất không tệ.”
Sau khi bữa khuya kết thúc, Marvalho dẫn theo bọn họ rời đi đi, Karen cũng
không giữ lại.
Sau khi ra cửa, tạm biệt với hai người lão White, Gaspol thở dài nói: "Karen
xem như đã đáp ứng."
"Ừm." Marvalho liếm môi một cái.
"Ta có thể nhìn ra, Karen không được vui vẻ lắm."
"Hắn cố ý để chúng ta nhìn thấy, đương nhiên, không vui như này cũng không
phải đang nguỵ trang."
"Ngài đã vượt qua ranh giới, Marvalho."
"Không còn cách nào khác, lúc ở Thần Điện, quan hệ giữa ta và họ cũng không
tệ, bọn họ chủ động tìm tới ta, ta cũng không từ chối được.”
"Thần tử, cũng cần qua lại ân tình sao?"
Marvalho chỉ tay vào mặt mình, cười nói: "Bản thân Thần tử chính là sản phẩm
của ân tình qua lại, không phải xem ở trên mặt mũi của những vị kia, ta lại là
thứ gì đây."
"Được, về nhà đi."
"Về nhà, về nhà, nguy rồi …"
"Thế nào?"
"Lúc bọn họ đến tìm chúng ta, không phải vừa lúc ta đang làm nóng ống tiêm ở
trong nồi sao, sau khi ra ngoài thì quên tắt lửa, ta cảm thấy ống tiêm chắc là đã
hoà tan rồi."
"Thứ kia không yếu ớt đến như vậy.”
"Nhưng ta cảm thấy nếu để thứ đó trong nhiệt độ cao quá lâu, các loại vật chất
có hại sẽ bay hơi ra, không tốt đối với cơ thể của cô."
"Ừm?"
"Nào nào, đêm nay cũng không cần nó, được chứ?"
...
"Ngươi thái độ với Thần tử à." Auggie nhìn Karen tắm rửa xong bước ra khỏi
phòng tắm, "Ngươi thật sự rất mâu thuẫn, có đôi khi rất đúng mực, có đôi khi,
lại làm người khác rất tức giận."
"Thật sao."
"Đúng vậy, ta nói này, ngươi cũng thật là không lo lắng sẽ vạch mặt với Thần tử
sao?"
"Sẽ không."
"Chắc chắn như thế à, vậy thì, ngươi cũng không sợ ngày nào đó ta sẽ bỗng
nhiên tức giận mà nuốt ngươi à?"
"Ta đối đãi với Thần tử như một người bạn, vào một vài thời điểm cũng không
cần phải khách sáo dối trá như vậy."
"Vậy ta thì sao?"
"Ngươi là ngu xuẩn đến nỗi ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"Cho nên, dựa theo Logic của ngươi, điều này có nghĩa là ngươi không xem ta
như một con vật cưỡi của Người Cầm Roi, mà là xem ta như một người mà đối
xử bình đẳng?"
"Ngu xuẩn bình đẳng."
"Ha ha ha." Auggie cười ra tiếng, lập tức tự kiềm chế, hận không thể tự tát mình
hai cái bạt tai.
Karen đi vào phòng ngủ, sau cái bàn đọc sách nhỏ trong phòng, Connor đang
làm bài tập trận pháp, bên cạnh cô bé có bày một cái bàn cờ lớn, Connor đang
mượn nhờ cái này để tính toán cơ sở của trận pháp.
Vừa bị Pall dạy bảo xong, hôm nay đứa nhỏ này thật sự là không lười biếng
chút nào.
Karen đi tới, nhìn một chút, những đề bài này đối với anh mà nói đương nhiên
là rất đơn giản, nhưng anh cũng không dạy bảo cho Connor, học tập là một
bước, mục đích của học tập cơ sở là để nắm bắt phương pháp học tập.
Mà hình thức học tập của Karen rất đặc thù, anh là từ trong hướng ra ngoài, lại
không thể học tập theo, dạy cho trẻ con học cũng không dễ dàng.
Nằm lên giường, mở đèn, cầm sách lên, đọc.
Sau khi xem khoảng một tiếng, Karen chuẩn bị nghỉ ngơi, mà Connor ngồi ở
kia, vẫn còn tiếp tục làm bài tập.
Ai, đứa bé đáng thương.
Karen tắt đèn, bắt đầu đi ngủ.
Lúc tỉnh lại sau giấc ngủ thì đã là bảy giờ sáng, ngồi dậy trên giường, trông thấy
Connor nằm ở cuối giường, sau khi làm xong bài tập thì cô bé tắm rửa đi ngủ,
theo thói quen mà nằm ngủ ở cuối giường để tiện xoay người.
Sau khi Karen rửa mặt rồi ra ngoài, trông thấy Connor vuốt mắt đi ra từ trong
phòng ngủ.
"Không ngủ nữa sao?"
"Ừm, hôm nay ngươi phải ra ngoài à?"
"Cần ra ngoài, nhưng mà ngươi cứ ở nhà mà nghỉ ngơi."
"Không được." Connor lật ra một quyển vở bắt đầu viết ghi chép, "Nếu như
ngươi muốn ra ngoài, thì ta phải đi theo cùng, sau đó khối lượng bài tập hôm
nay có thể giảm xuống vì ta đi theo bảo vệ ngươi, đây là phúc lợi công việc của
chị Pall."
"A, là như vậy à, vậy ta sai, hôm qua lúc ra ngoài ta sẽ gọi ngươi theo."
"Không, hôm qua ta đang bổ sung bài tập lúc trước."
"Ha ha." Karen đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ Connor.
"Ta cũng có cái đuôi." Connor nói, "Bây giờ ta có thể biến ra cái đuôi trong hình
người."
"Sau đó thì sao?"
"A, ta cho là ngươi thích sờ cái đuôi, bởi vì lúc trước ta thấy ngươi thường
xuyên sờ cái đuôi của chị Pall, thì ra ngươi không phải thích sờ cái đuôi, chỉ là
thích sờ chị Pall."
"Ngươi đang luyện tập đọc vè đấy à? "
"Ta đi rửa mặt, ha ha."
Lúc này, ngoài cửa có tiếng trêu chọc truyền vào: "Hài, đáng tiếc, bây giờ
không phải là mùa đông, nếu không tuyết rơi thì hiệu quả tốt hơn."
Karen mở cửa, Wilker đứng ở bên ngoài cổng, còn có ba người Andrew đang
ngồi xổm ở đó.
Sau khi tối hôm qua trở về, Karen không để bọn họ "Cút", cũng không đưa cho
họ câu trả lời xác thật, ba người trẻ tuổi này, ngồi xổm chờ ngoài cửa cả đêm