vang lên.
Hội nghị hôm nay không phải hội nghị kín, có rất nhiều phóng viên trong giới
giáo hội tham gia.
Người chủ trì hội nghị nói vài lời dạo đầu đơn giản, sau đó, đại biểu bên phía
Trật Tự phát biểu trước.
Daan giơ tay lên với Karen một cái, Karen gật đầu ra hiệu, đứng người lên, tay
cầm bản thảo phát biểu đi vào giữa phòng họp, ở trước mặt anh có một cái đài
nhỏ, phía trên đặt một món Thánh khí truyền âm.
Đám phóng viên mới vừa hơi yên lặng được một chút, lúc này lại giống như
dùng thuốc kích thích tập thể, lại chồm lên, xô đẩy lẫn nhau, tìm một góc tốt
nhất để quay chụp.
Trật Tự là phe thắng lợi trên chiến trường gần đây, bọn hắn vừa mới thắng được
một trận đại chiến dịch, khiến cho Liên quân vô cùng chật vật; mà phát ngôn
viên Trật Tự phái ra lần này lại là quân đoàn trưởng Karen. Silva, bất kể là hình
tượng của bản thân hay vẫn là lý lịch, đều rất thu hút sự chú ý, làm cái nghề
phóng viên này thì tự nhiên phải biết cái gì hấp dẫn quần chúng nhất.
Lần này tham quân đến tiền tuyến và giành được thắng lợi đã khiến cho Karen
vốn đã rất có danh tiếng trong thế hệ người trẻ tuổi của Thần Giáo, địa vị lại
tiếp tục tăng lên, đồng thời, bài phỏng vấn trên Tuần Báo Trật Tự với tiêu đề
“Vứt bó ảo tưởng, chuẩn bị chiến đấu”, càng khiến cho danh vọng của Karen
được đẩy lên mức độ cao chưa từng có.
Phái chủ chiến, vẫn luôn là phe mà khí huyết những người trẻ tuổi sục sôi ủng
hộ.
Sức ảnh hưởng này không chỉ giới hạn trong Trật Tự Thần Giáo, mà càng lan ra
cả ngoài giáo, rất nhiều tín đồ nam nữ trẻ tuổi của ngoại giáo, ban ngày khi tập
hợp cùng một chỗ thảo luận chiến sự sẽ hận không thể ăn thịt uống máu Karen,
nhưng khi ban đêm nằm ở trên giường nằm mơ thì trong đầu lại đều là Karen.
Dù sao thì thành tựu hiện tại của anh đã đạt đến mức độ mà người trẻ tuổi bình
thường nằm mơ cũng không dám mơ tới.
Mặc dù phần lớn ý mà Karen muốn biểu đạt lúc được phỏng vấn đều bị xuyên
tạc, nhưng bây giờ, anh không thể không trở thành nhân vật hình tượng mà bên
phía Kỵ Sĩ Đoàn của Trật Tự Thần Giáo muốn đẩy ra.
Phần bản thảo phát biểu này, cũng là Daan đưa chủ đề tư tưởng, còn Karen tự
mình viết ra.
Nói như thế nào đây, quá cực đoan, cấp tiến, cũng khuyết thiếu sự quan tâm
nhân văn, tràn ngập bá quyền và chủ nghĩa sô- vanh của tông giáo. Nhưng
không còn cách nào, đến vị trí này, nếu ngươi đã hưởng thụ những thanh danh
và sự ủng hộ này thì tất nhiên cũng phải đánh đổi vài thứ.
Loại quy tắc này, ngay cả Thần tử cũng không thể ngoại lệ.
Karen bắt đầu phát biểu, bản thảo diễn thuyết chỉ là một đạo cụ, sau khi cúi đầu
đọc lên vài câu thì bỏ nó ra, Karen rất tự nhiên đối mặt với một đám đại biểu
của Liên quân mà nói chuyện.
Chủ đề nói chuyện, có ba điều.
Thứ nhất: Trước đây ta vẫn chờ mong có thể đến chiến trường.
Thứ hai: Hiện tại, ta đang học tập và rèn luyện từ chiến trường, thu hoạch rất
lớn.
Thứ ba: Tương lai, ta mong có thể quay trở lại đây một lần nữa.
Có thể trông thấy biểu cảm phẫn nộ, không cam lòng, nhục nhã hiện lên rõ ràng
trên mặt của các đại biểu phía Liên quân, lúc này Karen chính là một cái dấu
hiệu mà Trật Tự Thần Giáo muốn thể hiện đối ngoại.
Trật Tự Thần Giáo là muốn dùng loại phương thức này để thể hiện thái độ cứng
rắn nhất đối với cuộc chiến này.
Chúng ta không e ngại chiến tranh, thậm chí chúng ta… hưởng thụ chiến tranh.
Thần Trật Tự vĩ đại mà chúng ta đi theo và thờ phụng vốn trỗi dậy từ trong
Thần chiến của kỷ nguyên trước.
Chiến tranh, mãi mãi cũng không thể khiến Trật Tự Thần Giáo sụp đổ, sẽ chỉ
tạo ra Trật Tự càng mạnh mẽ.
Khi trước mọi người công nhận Trật Tự Thần Giáo hùng mạnh, danh xưng đệ
nhất Thần Giáo sau khi Ánh Sáng diệt vong, đúng như danh tiếng của mình,
nhưng nó chỉ là một con sư tử đang ẩn núp;
Nhưng từ sau khi Đại tế tự tân nhiệm lên đài, còn sư tử này dần dần thức tỉnh,
không còn cam tâm dùng ánh mắt và tiếng gầm nhẹ để tuyên thệ quyền uy của
mình, ngược lại càng thích dùng răng nanh và vuốt sắc, dùng cơ thể cường tráng
và máu thịt của kẻ địch để vẽ lên hình tượng của mình một lần nữa.
Sau cùng, Karen nói ra lời tổng kết:
"Trật Tự Thần Giáo chúng ta có thể tiếp nhận thất bại, nhưng trong sự thất bại
của Trật Tự, tuyệt đối sẽ không cho phép có kẻ thắng.”
Phát biểu xong, Karen khoanh hai tay đặt trước ngực, hành lễ với bốn phía xung
quanh.
Có thể nói rằng các đại biểu bên phía Liên quân rất lễ phép, bởi vì bọn hắn cũng
không có ngắt lời trong lúc Karen phát biểu, thậm chí lúc Karen hành lễ sau khi
nói xong thì bọn hắn cũng đều nhao nhao đáp lễ; Nhưng chờ đến khi đáp lễ
xong, các đại biểu vốn đã bị loại không khí và thái độ này kiềm chế và tra tấn
đến cực điểm cũng không còn cách nào mà tiếp tục chịu đựng, bắt đầu gầm thét,
gào thét, chửi rủa.
Chúng ta thừa nhận Trật Tự hùng mạnh, nhưng nếu như Trật Tự thật muốn triệt
để vạch mặt để đối địch với toàn bộ giới giáo hội, vậy chúng ta cũng không tiếc
mà liên thủ để đưa Trật Tự đến kết cục giống như Ánh Sáng!
Đối với những lời chửi rủa, uy hiếp và chất vấn vọt đến như thuỷ triều này,
Karen rất bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Khi được chứng kiến Thần Trật Tự ngồi ở đó chặn đường trở về Chư Thần, bây
giờ mình đứng ở chỗ này, đối mặt công kích ngôn từ của một nửa giới giáo hội
thì thật không tính là chuyện gì.
Không chỉ không cảm thấy áp lực, ngược lại có chút buồn cười.
Đã cố nhịn, nhưng lần này lại không quản lý tốt biểu cảm trên mặt, khóe miệng
của Karen vẫn cong lên một chút.
Các phóng viên cũng rất nhạy bén mà chụp lại.
Trong các số báo của ngày hôm sau, toà báo bên phía Liên quân vì kích động
thù hận, toà báo bên phía Trật Tự lại vì cổ vũ sĩ khí, còn các toà báo trung lập
thì gây chuyện ngồi xem kịch…
Tóm lại, rất nhiều toà báo sau khi đưa tin về cuộc "Đàm phán hoà bình" này thì
đều đặt tấm hình của Karen đối mặt với các đại biểu Liên quân sau khi diễn
thuyết xong lên trên trang nhất;
Ảnh chụp và tiêu đề cũng đều sử dụng một câu miêu tả giống nhau:
“Sự khinh miệt của Trật Tự.”