La đồng xu của Varax!
Neo đứng trước đồng xu, nói: "Đây chính là Nguồn Gốc Tội Lỗi."
"Đội trưởng, bản thân nó chắc hẳn là rất tinh khiết, nhưng chính là bởi vì nó quá
tinh khiết, cho nên ngược lại có thể dễ dàng khơi gợi ra phần u tối trong nội tâm
của người chạm vào nó."
"Thật sao, thì ra là như vậy à."
Neo cúi người, chuẩn bị nhặt lên cái đồng xu này.
"Đội trưởng, không thể trực tiếp chạm vào nó!"
"Không có việc gì, tôi chỉ là muốn biết, thứ mà tôi muốn và tôi còn sống vì cái
gì, sau khi Irina chết, tôi đã suy nghĩ rất lâu mà không thể tìm ra đáp án, tôi thấy
tôi đang sống cuộc đời này dựa theo quán tính của mình."
Nói xong, Neo dùng tay của mình, nhặt đồng xu lên, đồng thời còn cầm nó lại
gần trước mặt, cẩn thận vuốt vuốt.
Karen yên lặng lui về phía sau hai bước, do dự có cần phải triệu hồi Áo Giáp
Hải Thần ra nữa hay không.
"Ai."
Neo thở dài, vứt đồng xu Varax xuống dưới đất, sau đó bắt đầu thực hiện việc
phong ấn.
Từng lớp phong ấn bao phủ xung quanh đồng xu, ánh sáng của nó cũng dần dần
yếu đi cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
"Đội trưởng?" Karen cẩn thận từng chút một mà hỏi.
Neo nở một nụ cười nhạt,
Nói:
"Bi ai nhất không phải là do nó kích thích ra lòng tham của bản thân mình, mà
là lúc cầm nó, chính ta cũng không biết bản thân mình đang muốn cái gì."
Hả?
Đồng xu Varax vậy mà hoàn toàn không có tác dụng gì đối với Neo sao?
"Cậu tìm một bộ quần áo rồi bọc nó lại, cái này không có cách nào để nuốt
riêng, bởi vì hai tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật cũng vì nó mà đánh mất chính mình,
có vụ án trước đây của Zich, phía trên chắc chắn có thể đoán ra được nguồn gốc
từ đâu."
"Để tôi làm sao?" Karen hỏi.
"Bởi vì tôi lo rằng nếu để cho ta đem nộp cái đồng xu này lên trên, trong một
khoảng thời gian rất dài cậu sẽ cho rằng ta bị cái đồng xu này thao túng, cho
nên, vì để tránh cho cậu suy tưởng ra những suy đoán nhàm chán này, cậu phụ
trách việc cất giữ và nộp nó lên trên đi."
["Làm sao có thể, tôi rất tin tưởng đội trưởng..."
"A."
Karen cởi áo khoác của mình ra, hai tay bọc vào áo khoác, chạm vào cái đồng
xu đã được bao phủ bởi rất nhiều lớp phong ấn kia.
"Nếu như cậu muốn biết mình muốn cái gì, muốn đối mặt trực tiếp với sự tham
lam của mình, tôi có thể giúp cậu gỡ phong ấn ra, để cho cậu trải nghiệm một
chút."
"Không cần, đội trưởng, có đôi khi tôi cảm thấy việc tự lừa dối chính mình cũng
rất tốt, tự mình xé xuống lớp da trên mặt mình thì thường sẽ rất đau đớn."
"Câu này trả lời rất thỏa đáng."
Lúc Karen bọc đồng xu lại, đột nhiên, trong lòng của anh rung động, mơ hồ
trong lúc đó, anh cảm giác được một loại dục vọng nào đó trong lòng mình đã
được gợi ra, trong đầu của mình cũng bắt đầu xoay chuyển, giống như đang có
những hình ảnh hiện ra để mê hoặc mình.
Đồng xu Varax đã được đội trưởng phong ấn xong lúc nãy, vẫn như cũ có sức
hấp dẫn đáng sợ đến vậy!
Nhưng vào lúc này, Karen chợt nghe thấy một tiếng gọi, giống như là một chậu
nước lạnh, trực tiếp giội lên trên linh hồn của mình.
...
"Anh Karen?"
Một tiếng gọi thanh thúy vang lên bên tai của Karen.
Karen phát hiện ra mình đang đứng trong một không gian tối tăm, bên trong
vùng không gian này, có từng bệ đỡ hình vuông, bên trong có rất nhiều đồ vật
đáng sợ bị phong ấn.
Nơi này, là nơi nào?
"Anh Karen?"
Karen xoay người, anh nhìn thấy một cái hộp đựng hình lập phương ở trên một
cái bệ màu xanh, ở bên trong hộp, phía trên lớp vải đệm màu vàng, có để một
đồng xu Varax.
Nhưng đồng xu này cũng không phải là đồng xu mà Karen đang cầm trên tay.
"Anh Karen, thật sự là anh à."
Lúc này, Karen phát hiện ở trên, ở trên bệ xuất hiện bóng dáng của một cô bé,
cô đang ngồi ở trên bệ, đung đưa hai cái chân.
"Loya?"
"Anh Karen, thật sự là anh đấy à."
Cho nên, nơi này, là nhà kho phong ấn của Trật Tự Thần Giáo sao?
"Anh Karen là thông qua các đồng xu khác để cảm ứng được em sao? Vậy cái
này đồng xu này cũng không có sinh ra khí linh, có lẽ chính Zich cũng không
biết, em không chỉ là khí linh của cái đồng xu trong tay ông ta, em cũng là khí
linh của những đồng xu chưa sinh ra khí linh khác."
"Cô ở chỗ này, vẫn khỏe chứ?" Karen hỏi.
"Không tốt đâu, cực kỳ buồn chán và nhạt nhẽo đấy.
Nơi này phong ấn rất nhiều đồ vật, có vài thứ ngay cả em cũng thấy sợ đấy,
nhưng cũng không có nhiều khí linh được sinh ra, tính tình của mấy cái khí linh
kia của cũng tốt lắm, cả ngày đều đang bí mật mưu tính để tìm cách phá vỡ
phong ấn rời khỏi nơi này.
Ha ha, cái đề tài này, bọn chúng đã thảo luận với nhau cũng khoảng hơn nghìn
năm rồi, không, thậm chí có lẽ đã thảo luận trong suốt một cái kỷ nguyên.
Ha ha ha, nhưng có lẽ bọn chúng vẫn như cũ không biết mệt.
Chỉ có điều là, ý thức của anh Karen vào đây bằng cách nào vậy?
Thật ra, cho dùng anh đang cầm một cái đồng xu khác, cũng không có khả đưa
ý thức vào nơi này, xem ra, quả nhiên anh Karen không giống người bình
thường, không hổ là anh đẹp trai đầu tiên mà em thấy vừa ý, phải khác với
người bình thường chứ."
"Tôi..."
"Anh Karen cũng là người của Trật Tự Thần Giáo à, vậy anh phải nhanh nhanh
leo lên trên cao nha, như vậy thì có thể có cơ hội đưa em ra khỏi chỗ này.
Ừm, lần trước em có hỏi thăm xem cần bao nhiêu phiếu điểm để đổi em ra
ngoài, hình như đằng sau dãy số có rất nhiều số 0 thì, mà lại chỉ dựa vào phiếu
điểm thì không đủ, còn cần có địa vị và công lao tương ứng.
Chỉ là em tin tưởng anh Karen rất nhanh sẽ đến đón em có phải không nào?
A, nhân viên quản lý không gian phong ấn có vẻ đã phát hiện ra có ý thức từ
phía ngoài tiến vào, anh Karen mau đi ra đi, chớ để cho quản lý phát hiện."
...
"Ông!"
Ý thức của Karen trở về cơ thể của chính mình, sau đó trông thấy Neo đang
đứng trước mặt mà ngắm nghía mình.
"Đội trưởng..."
"Cậu thất thần hết 59 giây."
"Tôi không có bị mê hoặc..."
"Ừm, tôi tin tưởng cậu không bị mê hoặc, bởi vì người bị mê hoặc cũng sẽ
không nhớ kỹ tính từng giây như lúc gọi điện thoại, bởi vì sau khi một phút trôi
qua thì phải tính cước như hai phút."
"Ách..."
Lúc nãy Neo bỗng nhiên đưa tay vỗ vai Fanny, Fanny mở mắt ra.
"Tôi cảm ứng được một tiểu đội Đòn Roi Kỷ Luật đang đến gần, phát tín hiệu
đi, có thể chôn chiến lợi phẩm rồi."
"Đúng, đội trưởng."
Fanny lại bắn thêm một viên đạn phát tín hiệu lên trời.
Neo nói với Karen: "Yên tâm, chiến lợi phẩm sẽ được liệt kê thành một danh
sách, đồ vật và vật liệu có thể dùng được sẽ ưu tiên để lại cho các đội viên,
không cần đến sẽ thống nhất bán vào chợ đen, sau đó chia ra cho mọi người
trong đội."
"Được rồi, đội trưởng, tôi không có ý kiến."