thích hợp dùng để dịch chuyển người bình thường.
Auggie với thể chất đáng sợ của mình, cô ta đương nhiên có thể chịu đựng
được, nhưng Karen lại cực kỳ đau khổ, cũng may Auggie thay Karen đỡ được
phần lớn áp lực xóc nảy.
Trong quá trình dịch chuyển, Auggie hơi nghi ngờ mà nhìn người trẻ tuổi trong
ngực một chút.
Cô phát hiện mặc dù Karen biểu cảm rất đau đớn, nhưng cũng không tỏa ra cảm
xúc hoảng loạn, điều này có nghĩa nội tâm của hắn vẫn rất bình tĩnh, nói ngắn
gọn, hắn có miễn dịch tâm lý tương đối cao đối với sự tra tấn cấp độ này.
Thật là một quái vật nhỏ, Người Cầm Roi có lẽ thật sự đã nhìn lầm hắn.
Karen cũng không nghĩ tới, ở thời điểm này, vị Cự Long này, vậy mà còn có
tâm tư quan sát chính mình.
"Ầm!"
Phía trước, lối ra của điểm dịch chuyển ở phía trước bắt đầu đổ sụp, chắc là sau
khi sát thủ đã ra khỏi, hủy đi điểm dịch chuyển còn lại.
Auggie giơ nắm đấm lên, đấm về phía trước.
"Oanh!"
Karen chỉ cảm thấy thị giác, thính giác, khứu giác và các loại giác quan khác
của mình đều trở nên tê liệt, đợi đến khi dần dần khôi phục lại, Karen phát hiện
mình bị Auggie nắm lấy, đang tiếp tục tiến lên.
"Nhanh, đã rất gần, nhưng ta bị mất vị trí của hắn, nói cho ta vị trí!" Auggie lo
lắng hô.
Karen lập tức cưỡng ép tập trung lại sự chú ý của mình: "Hướng phía bắc!"
Lúc này Karen mới phát hiện, phía dưới mình là khu vực kiến trúc, lúc trước
vốn vẫn đang ở trên biển.
"Bây giờ chúng ta đang ở nơi nào?"
Karen đã mất đi nhận biết phương hướng, nhưng mà có một điều có thể xác
định đó là trận pháp dịch chuyển vừa nãy cũng không dịch chuyển một khoảng
cách quá xa.
Trận pháp dịch chuyển cự ly xa, cho dù cơ thể mạnh mẽ của rồng cũng không
dám trực tiếp xông vào.
"Vượt qua eo biển! Ta không biết nơi đây là nơi nào."
Vượt qua eo biển Wien?
Lúc trước Karen nhớ kỹ phương hướng mà hai người đang đuổi theo là hướng
đông ra biển, trận pháp dịch chuyển khi thiết kế thường thường cũng sẽ muốn
hiệu suất một chút, đơn giản nhất chính là thiết lập hai điểm dịch chuyển trên
một đường thẳng gần nhau nhất;
Mặt phía đông của eo biển Wien, không phải chính là Ruilan sao?
Chúng ta, đuổi theo tới Ruilan rồi?
Lúc Karen tỉnh lại ở thế giới này thì anh đang sống trong thành phố La Giai,
vốn là một thành phố trong lãnh thổ Ruilan.
Từ sau khi rời đi Ruilan, Karen thông qua trận pháp dịch chuyển đi qua rất
nhiều chỗ rất xa, chỉ duy nhất không có quay trở về lãnh thổ Ruilan, không nghĩ
đến lần này, lại dùng loại phương thức này mà "Trở về".
"Mau đuổi theo, chỉ cần thời gian mười phút đồng hồ là được rồi!"
Auggie rất có tự tin, bởi vì sát thủ sẽ mệt mỏi, mà cô, mới xem như vừa mới
làm nóng người.
...
"Đó là tiếng rồng gầm, rồng gầm, long gầm!!!
Đáng chết, vì cái gì ở thành phố York này sẽ có một con rồng!!!
Điều đáng chết nhất chính là, con rồng này vì cái gì mà có thể định vị được vị
trí của ta chuẩn như vậy, làm thế nào đều không thể thoát khỏi!"
Khuôn mặt "Karen" cùng với thời gian trôi qua, đã dần dần biến chất, bên trong
lộ ra ngoài, là một gương mặt đàn ông.
"Dự cảm của ta là chính xác, cảnh báo trong lòng ta cũng chính xác, nhưng ta
thật sự không nghĩ tới, sẽ có một con rồng trực tiếp đuổi theo ta, đây quả thật là
quá buồn cười!"
Nếu như không phải lúc ấy bên người Karen có Auggie đang đứng, nếu như
Auggie lựa chọn đi theo Người Cầm Roi mà vào nhà nghe giới thiệu về tình tiết
vụ án, nếu như Auggie không phải nhàn rỗi nhàm chán muốn đi ra ngoài hít thở
không khí...
Tóm lại, chỉ cần có một chút sai lầm, con Băng Sương Cự Long này cũng sẽ
không trực tiếp theo tới, như vậy sát thủ, thật ra đã hoàn thành giai đoạn rời
khỏi.
Trật Tự Thần Giáo đúng là vô cùng hùng mạnh, cũng là vô cùng thần bí, nhưng
nó tựa như là một cỗ máy vô cùng nặng nề, muốn nhanh chóng vận chuyển
cũng phải cần có thời gian.
Đối mặt với một thế lực cố định, Trật Tự Thần Giáo không thể nghi ngờ chính
là thứ để cho nó tuyệt vọng, chân voi, có thể trực tiếp đạp nát phía dưới, nhưng
nếu như đối phương chỉ là một con ruồi, vậy thì có càng nhiều chỗ để né tránh
hơn.
"Không không không, không thể nào, Valoti ta tuyệt đối không có khả năng chết
ở chỗ này!"
Valoti đưa tay, trực tiếp xé đi lớp da trên mặt mình, gương mặt của hắn lộ ra, là
một người đàn ông với bộ phận trên mặt vô cùng giống với phụ nữ, có một mái
tóc dài màu cam.
"Thật ra, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, ta đã đốt lên một mồi lửa mâu thuẫn
giữa Trật Tự Thần Giáo và Hoang Mạc Thần Giáo, ta đã có thể quay trở về giao
nộp.
Ta không nên nổi lòng tham, bây giờ có lẽ ta phải thật sự trả giá bằng tính mạng
của mình!"
Hạt cát mà Valoti dùng để phong tỏa Pall, bắt đầu từng bước giải trừ, hạt cát bắt
đầu tróc ra, Pall cũng đã nhận được "Tự do" trong lúc ngắn ngủi.
Con mắt Pall nhìn sang hai bên một chút, rất nhanh, cô đã hiểu được tình trạng
bây giờ, cô dùng giọng điệu giễu cợt nói:
"Thế nào, không phải nói rằng tác phẩm không tạo nên cảm xúc mạnh mẽ,
không phải là một tác phẩm ưu tú sao, quả nhiên, khi thật sự cảm nhận được
tính mạng bị đe dọa, tác phẩm gì cũng đều không quan trọng, mạng của mình
vẫn là thứ quan trọng nhất.
Người có bộ dạng giống như ngươi, ta thật sự đã từng thấy quá nhiều."
"Ngươi nói đúng, con mèo nhỏ đáng yêu, ta không biết vì nguyên nhân gì,
nhưng nguyên nhân chắc chắn ở trên người của ngươi, bởi vì ta mang theo
ngươi, cho nên con rồng kia có thể luôn luôn định vị được ta một cách rõ ràng!
Ta không thể dừng lại, cũng không thể trì hoãn, nếu không lực lượng của Trật
Tự Thần Giáo sẽ lập tức bao vây ta.
Vẫn may là căn cứ theo tình báo mà xem xét, cái quốc gia này mặc dù ở trong
phạm vi thế lực truyền thống của Trật Tự Thần Giáo, nhưng lại là một khu vực
“chân không” của Trật Tự Thần Giáo, ta còn có thể thong dong hơn một chút."
"Khu vực chân không, nơi này là nơi nào?"
"Ruilan."
"Ruilan???"
Pall ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời sao; bởi vì rời đi Wien, thời tiết thay đổi,
trời sao rõ ràng, cho nên căn cứ theo phương hướng, phương hướng bây giờ họ
đang di chuyển đến đó là...
Meo!!!
"Bây giờ ngươi còn có tâm trạng hỏi thăm vị trí sao? A, đúng, ngươi hẳn là ý
thức được ta dự định làm cái gì, chỉ có giết ngươi, ta mới có thể khỏi sự truy
đuổi của con rồng kia"
Nói xong,
Valoti giơ một cái tay lên, một mũi giáo nhọn bằng cát ngưng tụ ra, nhắm ngay
vào Pall.
...
Trong một phòng ngủ bình thường,
Một ông lão đã nằm trên giường nửa năm,
Từ từ giơ một ngón tay lên