nhưng nguồn năng lượng vận chuyển điên cuồn chỉ là để vũng nước nhỏ nổi lên
một chút gợn sóng và hơi ít đi một chút.
Sau khi truyền vào đến mức độ nhất định, Karen chợt phát hiện đã tới một mức
giới hạn, nếu tiếp tục truyền thêm vào thì coi như mình còn thừa năng lượng thì
bọn họ cũng không tiếp tục giữ lại được, những năng lượng linh tính dư thừa
kia đã tràn ra ngoài.
Có vẻ là đã đạt đến giới hạn rồi sao?
Năng lượng mà mình đưa ra đã không cách nào tạo thành vòng tuần hoàn trong
cơ thể bọn họ, càng giống như chỉ đang bổ sung vào.
Đương nhiên, đối với người ngoài, Thuật Thức Tỉnh của Trật Tự Thần Giáo đã
là “Thần tích”, mà Karen hiện tại vốn có năng lực tiếp tục bổ sung năng lượng
cho người được thức tỉnh đã là “Thần tích” trong “Thần tích”.
Thế nhưng là ở trước đó từng có tiền lệ về “12 Kỵ Sĩ Trật Tự”, cho nên Karen
biết rằng chắc chắn mình có thể làm tốt hơn.
Anh không tin tưởng “12 Kỵ Sĩ Trật Tự” từng đạt đến cấp độ của Thần chi
nhánh kia, đều là con rối được điều khiển bởi sức mạnh của Thần Trật Tự đời
trước.
Có cái phương pháp gì có thể cải tiến đây?
Karen nghĩ đến một cái, nhưng không dám tùy tiện áp dụng, cái đó chính là...
Trật Tự hóa.
Bởi vì anh rất lo lắng, không cẩn thận sẽ nuốt chửng hoặc hòa tan người.
Nhưng xem xét trước mắt, muốn giải quyết vấn đề này, Trật Tự hóa hẳn là
phương thức tốt nhất, để cho năng lượng mình đưa vào trong cơ thể đối phương
hình thành một vòng tuần hoàn kính, như vậy có thể tăng cường hiệu suất tự
chủ của họ lên, mà mình chỉ cần bổ sung thêm sau một khoảng thời gian hoặc là
chờ đến khi một vài tình huống đặc biệt cần thiết.
Đang lúc Karen vẫn còn đang suy tư phương án tốt hơn, bên trong hai chiếc
quan tài, hai người ngồi dậy.
Đều là những người đã từng trải qua sóng gió, đương nhiên sau khi ngồi dậy sẽ
không tỏ ra “Kinh ngạc”, “vui mừng” hoặc là hô to: “Chuyện này là thế nào?”
Hai người bọn họ yên lặng leo ra khỏi quan tài, đi đến trước mặt Karen.
Karen nhìn xem bọn hắn, trước khi bọn họ quỳ xuống, Karen đặt hai tay chéo
trước ngực, trầm giọng nói:
“Ca ngợi Trật Tự.”
Anh muốn có thêm những người đồng đội, là một đoàn đội tích cực, mà không
phải một đám nô lệ.
Trong thần thoại tự thuật Ánh Sáng Trật Tự, miêu tả về “12 Kỵ Sĩ Trật Tự”
cũng là tùy tùng của Thần Trật Tự, mà không phải nô lệ do Thần Trật Tự nuôi
nhốt.
Đám người Alfred cũng nhao nhao làm động tác tương tự, đồng thanh nói:
“Ca ngợi Trật Tự.”
Động tác của Bá Tước Recar và lão Saman đều dừng lại một chút, hai người lúc
trước là dự định quỳ xuống, mặc kệ như thế nào, ban tặng sinh mệnh thứ hai,
hơn nữa với thân phận của đối phương...... Quỳ một cái, cũng là chuyện đương
nhiên.
Nhưng mà với tình huống bây giờ......
Dù sao cũng đã từng là Vua Hải Tặc, Bá Tước Recar lập tức hai tay đặt chéo
nhau, lớn tiếng hô to: “Ca ngợi Trật Tự!”
Có lẽ năm đó lúc Bá Tước Recar hô lên câu “Ca ngợi Thủy Tổ”, hắn cũng chưa
từng hô to và rõ ràng đến thế.
Lão Saman lại có chút chậm chạp, ông ta là tín đồ Pamirez Giáo, lúc này bỗng
nhiên chuyển sang Trật Tự, thật sự là có chút không quen.
Nhưng nghĩ lại, lần trước mình vì cái gì mà tự sát ấy nhỉ?
Ài, đã đem mạng trả lại Thần Giáo, hiện tại cái mạng này vẫn là do cái vị trước
mắt này cho, còn gì để mà ngại nữa.
Với lại Giáo Tông, Thần Tử của Pamirez Giáo mình có lẽ đến lúc trời tối không
có ai thì sẽ nhìn vào tấm gương mà “Ca ngợi Trật Tự” đấy.
Lão Saman thở ra một hơi, hai tay giao nhau: “Ca ngợi Trật Tự.”
Karen cười, nói ra: “Về sau, mọi người là đồng đội.”
Alfred nói bổ sung: “Trong số 12 vị Kỵ Sĩ, đã thức tỉnh hai vị.” (Các vị, đây là
vị trí của Thần chi nhánh đấy).
Nghe nói như thế, con mắt của Bá Tước Recar đỏ lên, lập tức dùng nắm đấm
đập lên ngực mình ba cái liên tiếp, hô: “Dâng hiến tất cả trung thành!”
Lão Saman không làm thô lỗ như thế được, nhưng cảm xúc cũng lên cao, quơ
cánh tay của mình: “Ta cũng giống vậy!”
Thật ra, không phải chỉ có mỗi Alfred là mưu cầu danh lợi vì những “Bức tranh
tường” như thế, ở đây đều là người trong giới Giáo hội, trong lòng mỗi người
đều có một ước mong chung.
Karen mở tay ra, nói ra: “Tốt, bắt đầu bữa tiệc đi.”
Bá Tước Recar đi vào trong lều vải, thay một bộ trang phục cướp biển rồi đi ra,
sau đó trông thấy lão Saman đang mặc thần bào Trật Tự.
“A, Saman, ngươi chó thật đấy!”
Sau khi mắng xong, Bá Tước Recar lập tức cầm thần bào vào thay.
Không khí bữa tiệc vẫn rất náo nhiệt, có Alfred hâm nóng bầu không khí và tất
cả mọi người ở đây đều rất phối hợp, ngay cả Philomena, mỗi lần mọi người
nâng ly thì cô cũng sẽ nâng ly cùng.
Trong bữa tiệc, Karen cùng Bá Tước Recar và lão Saman trao đổi một chút, chủ
yếu vẫn là về vấn đề thời gian.
Câu trả lời cũng không quá tệ.
Dựa theo chính bọn họ tính ra, nếu như có khả năng giảm xuống mức độ hoạt
động, ví như là mấy ông lão tám chín mươi tuổi, sau khi ăn xong thì ngồi yên
trên ghế phơi nắng, bọn họ có thể duy trì trong khoảng thời gian ba tháng.
Nếu sống giống như người bình thường, thường xuyên vận động, có lẽ cũng chỉ
có thời gian một tháng.
Karen hỏi: “Nếu như đánh một trận thì sao đâu?”