Sau khi bữa tối kết thúc, mọi người theo thói quen ngồi vây quanh bàn ăn trò
chuyện một chút.
Chờ đến khi thời gian cũng đã đủ, Karen đứng dậy cáo từ trước, cả nhà Duck
cũng đứng dậy muốn đi, mọi người bắt đầu chào tạm biệt nhau ở ngoài sân.
Lúc này, một con quạ đen bay tới, Richard vô ý thức muốn bắt lấy giúp Karen,
nhưng do dự một chút lại thu tay về, bởi vì anh phát hiện con quạ đen kia là bay
về phía Duck.
Duck đón lấy quạ đen, mở ra xem tin tức.
Richard hỏi: "Chú, có việc rồi?"
Duck nhẹ gật đầu: "Một vụ án trong khu chú quản lý có tiến triển, phát hiện
tung tích của con dị ma kia, chuẩn bị thu lưới."
Lập tức, Duck nói với vợ của mình: "Em và con về nhà trước đi."
"Anh phải chú ý cẩn thận."
"Ừm, chỉ là bắt một con dị ma ranh ma mà thôi, nào sẽ có gì nguy hiểm."
Vợ của Duck là một Thuật pháp quan, nhưng bản thân có công việc của bộ
môn, không có khả năng chuyện gì đều giúp đỡ chồng mình cùng làm, nhất là
công việc Thẩm phán quan... Phần lớn thời điểm đều sẽ tẻ nhạt và buồn chán.
Karen nhìn lướt qua chiếc xe Pens second-hand đậu ở kia, Richard lúc nãy là
dùng chiếc xe này để chạy tới chạy lui.
"Ngài Duck, để Richard lái xe đưa đi đi, xe của ta đã được cải tiến, tốc độ sẽ
nhanh hơn."
"Cái này làm sao được chứ, chỉ là một cái nhiệm vụ nhỏ, sao có thể làm phiền
bộ trưởng Karen ngài được."
Hả?
Ý của ta là hai người lái xe đi bắt dị ma, ta tự lái xe về ký túc xá, cũng không
nói muốn cùng đi với hai người đâu.
Nhưng Duck đều đã nói tới chỗ này, ngay trước mặt ông ngoại bà ngoại, Karen
thật đúng là không tiện mà cự tuyệt, mặc dù anh biết Duck không có ý dùng đạo
đức để ép buộc mình.
Thôi vậy, dù sao buổi chiều mình cũng đã ngủ rồi, về ký túc xá cũng đi ngủ,
không bằng ra ngoài hóng gió một chút.
"Richard, lái xe đi, chúng ta đi."
"Được rồi!"
Richard lập tức ngồi vào ghế lái khởi động xe, đồng thời mở cửa bên ghế lái
phụ, ngoắc ngoắc Duck.
Duck chạy chậm đến, mở cửa chỗ ngồi phía sau ra, chờ Karen ngồi vào thì bản
thân mới ngồi lên chỗ ngồi kế tài xế.
Duck là đang cố ý làm tốt quan hệ với Karen, thậm chí là cố ý nịnh bợ, làm con
rể nhà Chủ giáo, loại hành vi này của ông ấy, người ở bên ngoài nhìn vào có vẻ
hơi buồn cười.
Nhưng Karen biết, người dượng út này của mình thà tình nguyện nịnh bợ, xin
mình hỗ trợ làm việc, cũng không muốn đi cầu cạnh nhà cha vợ mình.
Mặc dù ông ấy không biết, thật ra cả hai cũng không có gì khác biệt.
Sau khi Richard lái xe sau rời khỏi đây, lời của Duck bắt đầu trở nên càng nhiều
hơn, ông ấy bắt đầu kể về chi tiết của lần lùng bắt này, có ý giống như đang báo
cáo công việc cho lãnh đạo.
Karen chỉ có thể lễ phép mà đáp lời một chút, nhưng trong lòng thật ra không có
cách nào hứng thú và chú ý đến việc này.
Không còn cách nào, hồi trước mình mới chứng kiến cảnh tượng hùng vĩ của
Trật Tự Kỵ Sĩ Đoàn tiến đánh khu quần cư Long tộc, mình bây giờ thật rất cảm
thấy được có gì hưng phấn với chuyện bắt một con dị ma thích dùng sắc đẹp dụ
dỗ kẻ lang thang rồi hút khô bọn họ.
Mà trong lời tự thuật của Duck, thi thể của những kẻ lang thang bị ép khô đến
chết này khi được phát hiện, trên mặt đều mang nụ cười thỏa mãn, đây là thật sự
“sướng đến chết”.
Cũng là thật khó cho Duck, dù gì thì cũng bắt đầu mùa đông, mỗi lúc trời tối
thành phố York có không biết bao nhiêu kẻ lang thang và người say rượu chết
cóng, ông ấy thế mà còn có tìm thấy dấu vết dị mà làm loạn từ những người
này.
Nhưng mà từ khía cạnh cũng cho thấy mặc dù trình độ năng lực người dượng út
này của mình không cao, trình độ luồn cúi bình thường, nhưng trên phương diện
công việc, không thể nghi ngờ là rất cần cù chăm chỉ và nghiêm túc.
Richard lái xe đến một con hẻm, bên trong là một khu dân cư của kẻ lang thang,
mỗi lúc trời tối đều sẽ có rất nhiều kẻ lang thang lại tới đây tìm địa bàn mình
chiếm để ngủ, mỗi sáng sớm cũng sẽ có cảnh sát tuần tra tới lấy gậy vừa đi từng
bước từng bước rồi vừa gõ, lại liên lạc bên phía vệ sinh dọn dẹp những thi thể
trong đống người ngủ như chết để tránh ô nhiễm môi trường.
Duck mở cửa xuống xe, Richard nhìn về phía Karen ngồi ở phía sau: "Ta đi hỗ
trợ nhé?"
"Ừm." Karen nhẹ gật đầu.
Richard lập tức xuống xe cùng chạy theo vào ngõ nhỏ.
Karen thì tiếp tục ở lại trong xe, đưa tay mở ra chiếc tủ lạnh nhỏ, lấy nước đá.
Tủ lạnh nhỏ không phải dùng điện, mà là dùng trận pháp để làm lạnh, có thể nói
tương đối xa xỉ, nếu không thì sao cho thấy được sự cao cấp?
Trên thực tế, chiếc xe con này sau khi được Neo nâng cấp, cũng không đổ dầu,
động cơ dùng đá năng lượng.
Qua khoảng chừng mười phút đồng hồ, vừa mới uống xong một ly nước đá,
Karen nghiêng mặt qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, anh trông thấy một người
phụ nữ ăn mặc phong phanh đang bước nhanh về hướng này.
Loại trang phục này, đã rõ ràng nói cho ngươi, ngươi có thể bước đến hỏi giá.
Chỉ có điều những người như bọn họ đều thường sẽ xuất hiện ở khách sạn và
khu buôn bán phồn hoa, sẽ rất ít xuất hiện ở đây, bởi vì người ở nơi này không
có tiền cho loại dịch vụ này.
Người phụ nữ với lớp trang điểm đậm trên mặt vừa đi về phía này, thỉnh thoảng
còn ngoái đầu nhìn về sau, chờ đến khi đến gần chiếc xe, cô ta trực tiếp mở cửa
ngồi vào phía sau, sau đó đưa tay vung lên, bột phấn óng ánh vảy ra khắp nơi,
bột phấn lập tức bám vào bốn phía, tạo thành một kết giới che đậy cực kỳ phổ
thông.
Cô ta là muốn lợi dụng chiếc xe này làm công sự che chắn, trốn tránh đuổi bắt.
Sau đó cô ta nằm nghiêng, trực tiếp nằm lên trên đùi Karen, liếm môi một cái,
bên trong hai con ngươi xuất hiện vẻ mê hoặc, đây là... Thuật thôi miên tinh
thần cấp rất thấp.
"A, không nghĩ tới dung mạo của ngươi đẹp mắt như vậy, yên tâm, chờ sau khi
tránh thoát những tên kia đuổi bắt, chị sẽ chiêu đãi ngươi thật tốt, để ngươi trải
nghiệm niềm vui của đàn ông thật sự một lần."
Ngay sau đó, người phụ nữ nghiêng người, nhìn thấy tủ lạnh nhỏ, kinh ngạc nói:
"Không nghĩ tới chiếc xe nát này thế mà cũng có tủ lạnh ở trong."
Cô ta đưa tay mở cửa tủ lạnh ra, lấy một chai rượu đỏ để ở trong, lúc tay của cô
ta vừa luồn vào trong đã lập tức nhận ra điều không thích hợp, cái tủ lạnh này
không phải làm lạnh bằng máy móc, trên bốn vách tường bên trong vậy mà có
đường vân trận pháp đang vận chuyển!
Đang lúc người phụ nữ cảm thấy kinh ngạc, đôi chân của người mà mình đang
nằm ở trên, là người trẻ tuổi anh tuấn khi nãy bị mình dùng thuật thôi miên
"Khống chế", cất tiếng nói:
"Ly rượu đặt ở phía trong cùng nhất."