Jenny đưa nước trà tới,
Ông tiếp tục nói:
“Cho nên, đây chính là một lý do vì sao tôi sắp xếp việc này.
Tôi từng thấp thoáng cảm nhận được Dis là một người không bình thường, nhà
Inmerais xem ra cũng không bình thường giống vậy, dù cho sau này tinh thần
của nhà Inmerais có dần dần sa sút, dần dần phai mờ ánh hào quang của ba tên
quan thẩm phán trong một nhà, nhưng tôi vẫn cảm thấy như trước, Dis và gia
tộc của hắn cũng không đơn giản.
Nếu không vị tiên tổ kia của gia đình chúng ta cũng sẽ không đặc biệt xây dựng
quan hệ giữa gia đình mình với nhà Inmerais.
Sự thật đã chứng minh,
Dis, ông ấy cực kỳ không bình thường!
Khi Jenny gọi điện thoại nói cho tôi rằng Dis đã cho cô một chiếc đánh dấu
trang màu tím, sau khi cuộc gọi kết thúc, tôi đã hận không thể đập chết ngay tên
nghịch tử Bede này!”
Tộc trưởng Bede ngồi rất ngoan ở chỗ kia.
“Anh chắc hẳn là rất may mắn, hẳn chúng ta đều may mắn, may mắn thay
Eunice cũng đến thành phố La Giai cùng mẹ của nó, nếu không Dis sẽ thực sự
tức giận do sự chậm trễ, trực tiếp tới và cắt đứt với cái nhà này của chúng ta với
lý do thờ ơ cũng là chuyện rất đơn giản, chỉ phụ thuộc vào tâm ý của ông ta.
Cũng may thay Eunice đã đến thành phố La Giai.
Mặc dù nói thẳng như vậy cũng có chút xấu hổ, nhưng so với thế hệ sau hay là
một thế hệ toàn những người biến thành heo cho người ta lai giống, Eunice
hoàn thành đám cưới này là lựa chọn tốt nhất cho gia tộc.
Đương nhiên…”
Anderson nhìn Eunice vừa trở về và ngồi xuống:
“Con trai của nhà Inmerais lớn lên đều cực kỳ đẹp trai, ha ha.”
Eunice cúi đầu, thật ra cô ấy không biết nên đáp lại câu này của ông thế nào.
“Thậm chí tôi còn nghi ngờ rằng, năm đó khi tiên tổ thiết lập quan hệ với nhà
Inmerias, ông ta đã nhìn trúng người đàn ông tuấn tú của nhà Inmerais.”
Kim Mao nhếch môi nở nụ cười, vẫy đuôi cực kỳ thích thú.
Pall: “...”
“Đúng vậy, Dis đang ngủ say. Nhưng trước kia tinh thần hắn từng cực kỳ sa sút
qua mấy chục năm, tôi còn từng tự mình thuyết phúc Dis tỉnh lại trong thư
phòng của nhà Inmerais trên phố Mink tại thành phố La Giai.
Ông ta nói rằng ông ấy không có hứng thú.
Lúc ấy ta còn tin,
Tốt rồi,
Chính ông ta nói rằng không có hứng thú!
Nếu như nhà Inmerais đều không có hứng thú, vậy nhà Ellen của chúng ta hoàn
toàn có thể che chuồng heo lại, sau này khi bị lai giống vẫn còn điều kiện tốt
một chút.
Ông ta nói rằng tinh thần ông ta sa sút thì tinh thần ông ta sẽ sa sút ư?
Ông ta nói ông ta sẽ ngủ thì sẽ ông ấy sẽ ngủ thật?
Ông ta sẽ không tỉnh lại nữa luôn sao?
Nhà Inmerais đã đắc tội với một con quái vật khổng lồ như Giáo Hội Kỉ Luật
này, Dis đoạn tuyệt với Giáo Hội Kỉ Luật thì hiện tại nhà Inmerais đã bị xóa sổ
rồi sao?
GIa đình bọn họ có sống tốt ở thành phố La Giai không? Dis vẫn ngủ ngon trên
giường ở nhà chứ?
Giáo Hội Kỷ Luật đều đã chịu đựng giọng điệu này, nhà Ellen chúng ta có tư
cách gì giẫm đạp lên chứ?
Nghi thức hiến máu đã biến từ thế hệ này đến nhiều thế hệ sau của nhà Inmerais
thành người bình thường, không có cách nào vào lại giáo hội.
Ha ha,
Khà khà,
Ha ha ha ha…”
Cụ ông bỗng nhiên phá lên cười:
“Vậy mà ông ta còn đưa Karen đến nhà chúng ta!”
Cả nơi đó nghiêm nghị, lần này thực sự nghiêm túc.
“Nếu như Karen nguyện ý làm một người bình thường, sống yên ổn cả đời thì
sao anh ta lại không ở nhà?”
Chỉ là bởi Dis cho rằng, đứa cháu này của hắn không thể làm một người bình
thường, không thích hợp để mà một người bình thường và cũng không có cách
nào để làm một người bình thường, vậy nên mới sắp xếp đưa đứa cháu này của
ông ta tới!
Thậm chí, ông ta còn đưa một chiếc đánh dấu trang màu tím cho nhà chúng ta vì
đứa cháu này.
Đó là đồ vật chỉ có trưởng lão của thần điện Giáo Hội Kỷ Luật mới có tư cách
phát!
Mặc dù nhà Ellen chúng ta đã lấy nó và viết tên Rafael lên, giống như giết một
con muỗi bằng đại bác của thuyền hải tặc, nhưng các người nghĩ rằng chỉ có vậy
mà Dis cũng đồng ý, hơn nữa còn thực hiện điều đã thoả thuận!
Điều này nói lên điều gì,
Nói lên rằng Dis gửi gắm kỳ vọng cao, mà lại là kỳ vọng cao vô tận với đứa
cháu này!
Điều này nói lên rằng,
Dis đưa Karen đến,
Và coi nó là hy vọng nhà Inmerais sẽ nổi dậy lần nữa!
Vậy nên,
Các anh hãy nói cho ta biết, nói cho ông cụ này,
Chuyến xe lửa này từ thành phố La Giai, rốt cuộc nhà Ellen ta có nên chậm trễ
không!
Quan trọng nhất là,
Nếu muốn chậm trễ thì không thể muốn mặt mũi, chậm trễ lại còn tự ái xấu hổ,
đây mới gọi là ngu xuẩn đến không thể tưởng tượng nổi!
Gia tộc Ellen của chúng ta sẽ cược!
Dù sao số mệnh tiếp theo cũng là tiến vào chuồng heo!
Tôi cá rằng Karen có thể tiện thể đưa nhà Ellen của chúng ta phát triển theo
Inmerais!”
Cuối cùng,
Cụ ông chỉ tay vào các bức tranh tiên tổ ở bốn phía của phòng ăn,
Cười nói:
“Tôi vô dụng, ngu xuẩn cả đời, nhưng tôi có một loại dự cảm rằng không chừng
cũng bởi vì quyết định của tôi ngày hôm nay, sau này bức tranh của ta có thể có
tư cách treo ở chính giữa nơi này.”
Trong góc phòng, Pall gật đầu: Tin tôi đi, ông có thể.
“Ít nhất thì có thể mang bức tranh con mèo đen kia xuống, tranh của tiên tổ gia
tộc lại trưng một con mèo, thật ra tôi ngứa mắt với việc này lâu lắm rồi.”
“...” Pall.