“Nhưng hình ảnh này, nếu được vẽ lại, kể cả chỉ dùng cách vẽ chân thực vẽ lại
không sửa đổi gì, cũng sẽ cảm thấy rất đẹp.”
Nghe câu này, Bede nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt vô cùng hưởng
thụ.
Nhà nghệ thuật chân chính là người cô độc, đối với bọn họ, thực ra chuyện vui
vẻ nhất chính là gặp được một người duy mỹ giống mình, tạo nên một loại cộng
hưởng, loại cộng hưởng này có thể chứng minh bọn họ thực sự không cô đơn
trên con đường tràn ngập bóng tối.
“Cậu Karen, tôi từng rất nhiều lần muốn cầm bút vẽ lại bức tranh này, ngài nói
đúng, nó thực sự quá đẹp.
Người bên ngoài nhìn thấy bức họa này, sẽ chỉ cho rằng đây là một cuốn tranh
đơn giản, chỉ thể hiện văn phòng tộc trưởng.
Nhưng khi người biết nội tình thưởng thức nó, có thể cảm thấy vẻ đẹp châm
biếm ngấm ngầm.
Nhưng, xuất phát từ sự tôn trọng với Thủy tổ, tôi vẫn kiềm chế mong muốn cầm
bút.”
“Cho nên tôi rất tò mò một chuyện.” Karen nhìn anh Bede: “Xin chú đừng trách
tội tôi hỏi quá thẳng.”
“Ngài cứ hỏi.”
“Chú biết đánh nhau không?”
“Rất xin lỗi nói với ngài, sở trường của tôi là vẽ tranh, không giỏi đánh nhau.”
“Còn nữa không?” Karen hỏi: “Tôi muốn cụ thể một chút.”
“Nếu không có ngài đến, hiện tại gia tộc vẫn sẽ tiếp tục gặp phải áp lực đến từ
gia tộc Rafael, thực sự không có liên quan gì đến việc tôi có che giấu tín
ngưỡng của mình hay không.
Có lẽ ngài biết rõ, nếu tôi tiết lộ tín ngưỡng của tôi, hoàn cảnh gia tộc sẽ chỉ trở
nên tồi tệ hơn.
Cũng bởi vậy, về mặt này, tôi và cha tôi có cùng quan điểm, đó chính là việc
ngài đến đây đã mang đến hy vọng cho gia tộc Ellen.
Hơn nữa,
Sau khi nhìn thấy hồ nước thánh trong khán phòng, thậm chí chúng tôi có thể kỳ
vọng nhiều hơn.”
Khuôn mặt Karen nở nụ cười tươi.
“Ngài không tin lời nói của tôi?” Ông Bede hỏi.
Karen nói dối nói: “Không, ta tin lời của chú.”
Ông Bede gật đầu, nói: “Đúng vậy, ai lại thấy gia tộc của mình rơi vào hoàn
cảnh nguy hiểm mà không chút động lòng, chỉ lo che giấu bản thân? Dù sao, tôi
cũng mang họ Ellen.”
“Đương nhiên, anh còn là tộc trưởng.”
Nhưng trong đầu Karen hiện lên lá thư của Linda gửi cho mình và Piaget đầu
tóc rối tung.
Vì tôn giáo tín ngưỡng, Linda có thể bỏ chồng của mình hai lần.
Cho nên,
Đừng tranh luận gì với đám điên khùng tông giáo nghệ thuật!
“Cậu Karen, sao ngài biết Bích Thần giáo? Ý của tôi là, Bích Thần giáo hiện tại,
thực sự rất ít người biết, hoặc là, sao ngài biết tôi theo Bích Thần giáo?
Chắc không thể là vì bức tranh mà tôi còn chưa kịp cất đi chứ?”
Karen chỉ vào trán của mình nói: “Bởi vì tôi đã hoàn thành tịnh hoá.”
Nghe câu giải thích này, khuôn mặt Bede lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Ngài thực sự
nhận ra vì bức tranh đó của tôi?”
Bởi vì ông biết Karen vừa mới hoàn thành tịnh hoá, cho nên, manh mối duy
nhất mà Karen có được chính là bức tranh đó.
“Đúng vậy.”
“Thật sự là… thần kỳ.” Bede hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra: “Ngài khiến
tôi kinh hãi, đúng là không gì sánh được, không hổ là cháu trai của Dis.”
“Ngoài ra, tôi biết Bích Thần giáo là bởi vì ở thành phố La Giai tôi có một bạn
tốt, vợ của anh ta cũng là tín đồ của Bích Thần giáo, tên cô ấy là Linda.”
“Linda?”
“Chú quen cô ấy?”
“Đúng vậy, tôi quen cô ấy, năm đó tôi đến thành phố La Giai thăm hỏi ông nội
của ngài, trong khoảng thời gian đó, thực ra tôi quen hai người phụ nữ, một
người là Jenny, vợ hiện tại của tôi, người còn lại… à không, khi đó Linda chưa
được gọi là phụ nữ, cô ấy chỉ là một cô bé, được mẹ của cô ấy dắt tay.”
“Cho nên, chú là người dẫn dắt của Linda sao?” Karen hỏi.
“Không, không phải, tôi quen biết Linda trong một buổi tụ họp bí mật của Bích
Thần giáo được tổ chức ở thành phố La Giai, là cha mẹ của cô ấy đưa cô ấy tới,
cả nhà cô ấy đều là tín đồ của Bích Thần giáo.
Lúc ấy một tác phẩm của cô ấy đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho tôi, cho nên
tôi chủ động giao lưu với cô ấy, cô ấy là một cô bé dễ thương, cũng có thể nhìn
ra, cô ấy có một sự cố chấp và năng lực thưởng thức tự nhiên với nghệ thuật,
với vẽ tranh tường.
“Sau đó thì sao, hai người còn liên lạc không?”
“Mấy năm trước từng gặp một lần, nhưng không phải ở Thụy Lam, mà là ở
Wien, sau khi tôi làm tộc trưởng, ta không tham dự các buổi tụ họp của Bích
Thần giáo nữa, bởi vì tôi sợ bại lộ thân phận của mình thì sẽ liên lụy gia tộc.
Nhưng tôi vẫn đi xem triển lãm tranh, trong một buổi triển lãm tranh, tôi lại gặp
Linda.
Lúc ấy tôi hoàn toàn không nhận ra cô ấy, dù sao các cô bé sau khi lớn lên sẽ
thay đổi rất nhiều, nhưng đàn ông mà…
Ông Bede sờ bên mặt của mình,
“Trong một khoảng thời gian, thực ra khuôn mặt đàn ông sẽ không thay đổi quá
nhiều.”
Karen gật đầu, ra ý bảo ông tiếp tục nói.
“Linda nhận ra tôi, chúng tôi cùng uống cà phê, cô ấy nói với tôi là cô ấy đến
học ở học viện nghệ thuật ở Wien, chúng tôi chỉ đơn giản ôn lại chuyện cũ, thực
ra đều cố ý tránh nói về chuyện của giáo hội.
Lúc ấy vì thân phận của tôi không cho phép, còn cô ấy lại nói chuyện có một
bạn trai học chuyên ngành tâm lý, tình cảm rất tốt, cô ấy vừa nhận lời cầu hồn
của cậu ta, chuẩn bị nghỉ học cùng về Thụy Lam.
Sau khi chúng tôi chúc phúc cho cuộc sống sau này của mỗi người, rồi cùng
uống hết ngụm cafe cuối cùng trong ly của mỗi người.
“Vậy chú muốn biết hiện tại cô ấy thế nào không?”
“Nói thật, không phải rất muốn biết.” Ông Bede lắc đầu: “Bởi vì quan hệ giữa
cô ấy và tôi đã rất xa cách từ lâu, nhưng chắc cô ấy sống hạnh phúc phải không,
bạn trai của cô ấy, à không, chắc chồng của cô ấy rất yêu cô ấy, phải không?”
“Đúng vậy, chồng của cô ấy rất yêu cô ấy.”
“Ừm, vậy là tốt rồi.” Ông Bede gật đầu: “Cô ấy đáng được hạnh phúc.”
Lúc này, bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa.
“Có lẽ là tìm tôi.” Bede chỉ vào mình nói: “Có lẽ cha muốn mau chóng cất trữ
nước thánh đó, vẫn phải cảm ơn quà tặng của ngài lần nữa.”
“Đây là việc tôi nên làm.”
Bede không hỏi lợi ích thu được và phân chia giá trị hồ nước thánh này như thế
nào, không phải gia tộc Ellen tham lam, mà tộc trưởng thực sự hiện tại của gia
tộc Ellen, thực ra là Karen, trên mặt ý nghĩa nghiêm túc, Karen có tư cách được
phân chia tất cả tài sản của gia tộc Ellen, cho nên hỏi chuyện phân chia cụ thể,
sẽ tỏ ra rất xa lạ.