sau đó lại nhìn chăm chú về phía Karen, bên trong miệng vẫn còn tiếp tục lẩm
bẩm những lời nguyền rủa.
Karen luôn luôn không thích cố gắng phỏng đoán ý nghĩ của người bên cạnh
một cách ngu xuẩn, việc này không chỉ là sự thiếu tôn trọng đối với người khác,
đồng thời cũng là sự thiếu tôn trọng đối với an toàn tính mạng của mình.
Nhưng ở chỗ của hai ông cháu Chủ giáo Dorford và phán quyết quan Vicole thì
Karen cảm thấy mình có thể phá lệ.
Hai ông cháu này cực kỳ ngu xuẩn, tựa như là lúc xới cơm lại đi đè cơm xuống,
đã đè chặt đến mức không còn gì hơn.
Karen nói với Wilker: "Không nên ngược đãi người bị điều tra, chuyện đầu tiên
sau khi tiến vào trong tổng bộ, đó là tiến hành kiểm tra toàn bộ vết thương thật
giả trên người của hắn rồi công bố ra ngoài, từ sau lúc đó, không cho phép xuất
hiện bất cứ vết thương nào không rõ ràng khác."
Wilker lập tức đã hiểu, sau khi tiến vào trong tòa nhà của tổng bộ thì không thể
có thêm bất cứ vết thương nào khác, có nghĩa rằng lúc này là cơ hội cuối cùng
để đánh hắn!
Dù sao thì vết thương trên người của hắn đã rất nặng, có thêm vài vết thương
khác thì cũng chỉ giống như bỏ thêm vài lát trái cây lên trên bánh ga tô mà thôi,
cũng rất bình thường, không đáng chú ý.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
"Ngươi tiếp tục trừng mắt cho ta xem, ngươi trừng đi, ngươi tiếp tục trừng đi!
Nói thật, ngươi là cái tên ngu xuẩn nhất mà ta từng gặp phải trên đời này, nhìn
là muốn đánh cho mấy cái bạt tay.
Ngươi mà là Phán quyết quan?
Chức vị của ngươi cao hơn ta?"
Mỗi một bàn tay của Wilker đều là nắm tròn lại, sau khi đánh liên tục mấy lần,
cuối cùng hai mắt Vicole nhắm nghiền, cái mũi bắt đầu thút thít, máu tươi và
nước mũi chảy ra.
"Mẹ, thật buồn nôn."
Wilker lấy khăn giấy ở phía trước ra, quấn lại thành hai cái cục khăn giấy hình
trụ lớn, trực tiếp nhét vào lỗ mũi Vicole, giúp hắn ngừng máu lại.
Karen thì hỏi Richard: "Thực lực của hắn đến cùng như thế nào?"
Richard suy tư một chút, giống như là đang tổ chức ngôn ngữ, sau đó trả lời:
"Tính từ lúc tôi bắt đầu gia nhập vào tiểu đội chó săn, trong tất cả các đối thủ
mà tôi từng gặp phải, hắn là tên thứ nhất có thể để cho tôi tìm tới được cảm giác
sức mạnh ngang nhau."
Kém cỏi như vậy sao...
"Có tính đến năng lực tự lành của cậu không?" Karen hỏi.
"Không có."
Vậy thì càng kém cỏi hơn...
Cho nên, mục đích mà Neo "Tăng tổn thương" Richard là lo lắng lúc ngày thứ
hai Richard bị kéo tới phòng làm việc "để giảng hòa", vết thương trên người
khép lại quá nhanh.
"Nhưng mà cũng không phải chủ nhiệm tạp thêm vết thương cho tôi." Richard
giải thích nói.
"Ừm?"
"Lúc ấy thời gian không còn kịp rồi, chủ nhiệm tới rất vội vàng, chỉ là bàn giao
lại một vài chuyện quan trọng cho tôi, ý là để cho tôi làm cho vết thương trên
người mình nghiêm trọng hơn một chút."
"Chính cậu tự tăng thêm vết thương trên người của mình?"
"Đúng vậy a." Richard vung lên cổ áo của mình, "Thế nào, mấy cái vết thương
này được bố trí rất tự nhiên nhỉ, sau nhiều lần bị thương đã tổng kết ra rất nhiều
kinh nghiệm khi bị thương, haha."
Karen thở dài, đưa tay vỗ vỗ đầu Richard, không có cách nào khác, những vị trí
khác đều có vết thương, cũng chỉ ở chỗ đầu không có vấn đề.
"Lần này, vất vả cậu."
"Giữa chúng ta không cần phải nói những này, cho dù ngay mai anh có bảo tôi
nhảy vào trong hố lửa thì tôi cũng sẽ nhảy thẳng vào, bởi vì tôi tin tưởng anh sẽ
không hại tôi.
Chưa kể tôi còn rất vui vẻ đấy, anh không biết tôi muốn tìm một cơ hội để cống
hiến một chút cho tiểu đội khó tới mức nào đâu, tôi rất quý trọng cơ hội như
vậy, về sau nếu lại có nhiệm vụ tương tự, cứ giao cho tôi, để cho tôi lên trước,
mọi người đi theo ở phía sau."
...
"Cậu vẫn luôn cống hiến cho đoàn đội."
Bởi vì Richard dẫn theo người khác vào đội.
Richard nghĩ rằng Karen đang nói lời xã giao, cũng phối hợp mà cười cười.
Karen nhìn phía ngoài cửa sổ xe một chút, lại nhìn Vicole bả vai run run đang
ngồi phía sau, nói:
"Tiếp theo phải xem xem bên phía Neo mọi việc có suôn sẻ hay không."
...
"Soạt..."
Một chậu nước đá bị giội lên trên mặt của người phụ nữ này, người phụ nữ tỉnh
lại từ trong cơn hôn mê, phát hiện mình bị nhốt ở bên trong một cái lồng sắt, ở
trước mặt cô ta có một người đàn ông mặc vét đỏ đang đứng, mà ở phía sau, còn
có thêm hai người phụ nữ đang đứng.
Người phụ nữ vừa tỉnh táo lại lúc này hét to: "Các ngươi là ai, các ngươi muốn
làm chuyện gì!!!"
"Là cô ta sao?"
Alfred cố ý hỏi một câu nói nhảm dùng làm lời mở đầu.
Fanny trả lời: "Đúng là cô ta, hôm qua lúc chủ nhiệm tiếp xúc với cô ta thì có để
lại thuốc bột truy vết trên người cô ta, cô ta hẳn là người mà chủ nhiệm cảm
giác có thân phận đặc biệt ở cái rạp chiếu phim kia.
Dựa theo lời căn dặn của chủ nhiệm, sau nửa đêm ta và Peia nhân lúc cô ta tan
làm về nhà, thì chặn giữa đường đánh choáng rồi đưa về."
Hôm qua trong phòng khách quý của rạp chiếu phim kia, là người phụ nữ này
mang "Menu" lên cho Karen và Neo.
"Vậy làm sao có thể sử dụng lồng sắt để nhốt chứ?" Alfred rất là không hiểu
hỏi, "Làm vậy cũng quá thất lễ."
"Bởi vì trong chốc lát không tìm thấy vật chứa thích hợp." Fanny nói, "Ta xin
lỗi."
Người phụ nự lập tức nắm lấy thanh sắt của chiếc lồng nói với Alfred: "Tại sao
muốn bắt ta? Xin các ngươi thả ta rời đi, ta có thể xem như chuyện này chưa
từng xảy ra, thật, chỉ cần các người bây giờ thả ta rời khỏi, ta sẽ không nói với
chuyện này với bất kỳ ai."
"Chúng ta có thể thả ngươi rời đi, nhưng trước lúc đó, chúng ta cần lấy được
một vài tin tức có ích từ chỗ của ngươi, ví như ông chủ phía sau màn của cái rạp
chiếu phim kia là ai.
Đương nhiên, có lẽ ngươi cũng không biết ông chủ thật sự phía sau là ai, nhưng
ta muốn biết ông chủ của ngươi là ai... Khu vực mà các ngươi chuẩn bị “đồ ăn”
kia có nhà kho hay không."