cái vòng tay kia mà nhẹ nhàng thưởng thức, mặt trong rất gồ ghề, không trơn
nhẵn chút nào.
Điều này có nghĩa rằng thợ thủ công chế tạo nó chỉ lo bố trí trận pháp vào, lại
không để ý đến vẻ đẹp bề ngoài của nó, đương nhiên, cũng có thể là do trình độ
kỹ thuật không đủ.
Thứ này rất có giá trị, dù gì thì nó cũng không phải là hàng dùng một lần, có thể
dựa vào sự sửa chữa và bổ sung năng lượng mà sử dụng tuần hoàn nhiều lần,
giá cả không rẻ, nhưng đối với Karen mà nói, tác dụng cũng không lớn.
Một là bởi vì chính anh tích lũy cũng rất thâm hậu, không thèm để ý đến chút
tiêu hao trong việc bố trí kết giới đơn giản này; hai là trình độ trận pháp của bản
thân mặc dù còn không đạt tới mức đại sư, nhưng dựa vào bút ký về trận pháp
của ông Hoven và sự hỗ trợ của khối Rubic Thuật Khóa, ít nhất có thể đạt đến
mức độ ưu tú.
Nhưng cái này dù sao cũng là quà mà Neo đưa cho mình, trả về thì cũng giống
như không nể mặt của Neo, Neo chắc chắn sẽ tức giận.
Cho nên Karen bỏ vòng tay vào trong ngăn kéo bàn đọc sách, dự định đem tặng
người khác khi có cơ hội thích hợp.
Phía đối diện bàn đọc sách, trong tay Neo kẹp lấy một điếu thuốc lá thơm,
không ngừng phun ra khói trắng.
Từ sau bữa tối, hắn ta vẫn giữ thần thái như thế này.
"Cậu nói xem, lúc này mới bao lâu chứ, lúc trước cũng là ở chỗ này, lần thứ
nhất chúng ta gặp mặt, khi đó ta ngụy trang thành một tên nhân viên văn chức
tới xem xét vụ án của Zich một chút, sau đó ta đưa cậu vào trong tiểu đội, ban
đầu cậu chỉ là một tên đội viên ngoài biên chế.
Bây giờ lại có thể cùng vai vế với ta."
Karen sửa lời: "Ta là chủ nhiệm phòng làm việc thứ nhất, ngài là chủ nhiệm văn
phòng thứ 2, nếu nói cho đúng thì là ta dẫn trước ngài nửa chức vụ."
Neo: "..."
Karen cầm lấy cuốn quyển trục bị hư hại kia, không có vội vàng thử đưa ý thức
của mình vào trong, mà là quan sát chi tiết cấu tạo của nó, nó cũng không phải
bị hư hại ở phía ngoài, mà là ở bên trong, loại hư hại này gần như không cách
nào sửa chữa, bởi vì độ khó để sửa chữa nó còn cao hơn so với độ khác chế tạo
ra nó một bậc.
Nhưng mà...
Karen bỗng nhiên nhớ đến đôi cánh của mình được rèn đúc, ở chỗ mình quả thật
có đủ điều kiện để sửa chữa nó, dù gì thì trong nhà còn có một con mèo thiên tài
và một con chó Tà Thần.
"Được rồi, ta chịu thua, ai bảo cậu đã trẻ tuổi lại có một khuôn mặt dễ nhìn cơ
chứ."
"Cái này có gì liên quan đến mặt đẹp hay không sao?" Karen cười nói, "Ngài
cũng chẳng có mặt mũi mà."
"Ta bảo này, gia cảnh tốt thì hay lắm sao?"
"Gia cảnh tốt, thật sự rất khó lường trước. Đây chính là việc mà ta không thể
nào lựa chọn, trước lúc mở mắt ra, Tà Thần đã điều chỉnh xong cơ thể cho ta,
lúc mở mắt ra, đã nhìn thấy Dis. Một khoảng thời gian ban đầu sau khi mở mắt
ra, ta đối với hình dạng của mình còn thật không quen lắm, bây giờ đã cảm thấy
rất bình thường."
Karen duỗi lưng một cái, anh cực kỳ thích loại cảm giác trào phúng khi bạn bè
gặp phải chuyện không may như thế này, ban đầu lúc ở trên đảo Ám Nguyệt,
Neo cũng không có ít lần dùng chuyện của Ophelia để chế nhạo mình.
Loại cảm giác vui vẻ này, thật ra là giống nhau.
Neo bưng ly nước đá kia của mình lên, làm bộ muốn giội về phía Karen.
Karen cười.
Neo thu tay lại, uống một ngụm lớn, bên trong miệng nhai nước đá phát ra tiếng
vang "Cót ca cót két".
"Thật ra cũng không có gì khác biệt, ngài vẫn là cấp trên của ta như cũ, chúng ta
chả cần phải thay đổi gì, ta cũng thấy lười biếng."
Đây là lời nói trong lòng Karen, không phải đang qua loa xong chuyện.
Anh học được rất nhiều thứ từ chỗ Neo, mà lại nếu như không nhìn tới những
hành động cố ý tìm kiếm niềm vui kia của Neo, năng lực bố trí và nắm bắt thời
cơ của hắn thật sự là mạnh đến mức không còn gì để nói.
Thật ra, mình cũng là vừa lúc bước lên một điểm dừng trong tiết tấu của Neo,
hắn ta mất phương hướng mười năm, quá khứ cũng vẫn luôn phí thời gian ở
thành phố Tang Phổ, đợi đến khi hắn chuẩn bị sẵn sàng bị điều động đến thành
phố York, mình cùng lúc "Lên xe".
Bởi vì nguyên nhân là mình, Neo thăng chức nhanh hơn không ít, nhưng cho dù
không có mình, tiến trình phát triển của Neo cũng sẽ không kém, bởi vì trên
người hắn có sự hỗ trợ từ trí tuệ của hai người.
"Chuyện về Đoàn Quan Sát lần trước, là Bernie giật dây, ta phụ trách tìm người,
cậu mang theo tiểu đội của cậu cùng ta tiến hành đánh cược một ván bài chính
trị, sau đó đứng đúng bên mà còn sống trở về.
Từ Bernie đến ta lại đến cậu bao gồm tiểu đội của cậu, đều dựa vào việc ăn ý
thành công mà nhích lên dần, coi như là thăng chức tập thể.
Lần này chỉ một mình cậu lên chức... Dựa theo trải nghiệm mà cậu kể khi ở
trong Thần Điện, hẳn là đã thành công, chắc chắn là lãnh đạo cao tầng ra tín
hiệu, cậu mới có thể được thăng chức như thế này.
Bình thường mà nói, càng lên cao, đều là cùng chung một bình tương giống
nhau.
Từ phản ứng lúc trước của Bernie mà xem xét, hắn ta có chút lúng túng, bởi vì
hắn thấy, kiểu gượng ép thăng chức này của cậu cũng không phù hợp với hắn và
Trưởng khu, thậm chí là cao hơn mấy bậc so với bình thường.
Chỉ có thể là người thật sự đứng trên vị trí cao, người không quan tâm đến sự ăn
ý và quá trình này, cũng không quan tâm đến những người ở tầng trung sẽ nghĩ
như thế nào, mới có thể sắp xếp như vậy."
Karen tò mò hỏi: "Cho nên, bây giờ phân tích những chuyện này lại có tác dụng
gì đâu?"