mặt với phái nam mà mình hứng thú và thưởng thức, tính chủ động của họ
thường có thể để cho những người phái nam chưa từng được đãi ngộ như vậy
cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bà ấy chỉ là cảm giác được, làm bạn với một người đàn ông như vậy đã là một
sự vinh hạnh, nếu nhiều hơn, thì rất dễ dàng mệt mỏi, người mệt mỏi, vẫn chính
là mình.
Lúc đó mặc dù bà ấy vẫn còn trong giai đoạn ngây thơ khi đối mặt với tình yêu,
cuộc sống và gia đình, nhưng bà ấy có thể cảm giác được cái loại cảm giác này
của mình cũng không phải là tình yêu.
Mãi cho đến khi bà ấy cứu người Trận pháp sư trẻ tuổi trong tiểu đội thăm dò
kia, đối mặt với sự tỏ tình liên tục từ tên Trận pháp sư này, để cho mình phiền
phức đến nỗi hận không thể dùng đao đâm hắn một nhát để hắn chết cho hết
chuyện...
Cho đến khi có một lần, mình nhìn từ trên cao xuống nói cho hắn biết:
Này, ngươi có biết đến huyết mạch của gia tộc Alte không, ta họ Alte.
Từ trong ánh mắt của hắn, bà ấy đã nhìn ra, hắn biết đến gia tộc của mình, biết
câu chuyện về huyết mạch gia tộc mình mang theo, thậm chí, từ bên trong ánh
mắt của hắn, bà ấy còn nhìn ra kinh ngạc cùng sợ hãi.
Bà ấy cười, sau đó bỏ đi.
Qua một hồi, hắn lại xuất hiện, xuất hiện ở bên ngoài lều vải của hắn, chuẩn bị
xong bữa sáng cho mình.
Hắn đưa bát cho mình, sau đó tiến đến trước mặt mình, nhìn xem ánh mắt của
mình;
Hắn nói, thật ra lúc ấy hắn đã muốn nói rằng hắn không thèm để ý, nhưng sợ
nói quá nhanh, khiến mình không tin; hắn còn nói, hắn lo lắng cho mình không
suy nghĩ rõ ràng, sợ có lỗi với mình.
Sau đó hắn đã luôn suy nghĩ kỹ nhiều ngày, xác nhận bản thân hắn quả thật là
sợ hãi, nhưng có một loại cảm xúc khác vượt qua nỗi sợ hãi này.
Buổi sáng ngày đó, bà ấy bưng bát uống chút cháo và rau dại, lần thứ nhất dùng
ánh mắt nhìn thẳng vào cái tên họ Guman có chút khờ này.
Hắn so sánh với Dis thì kém xa,
Mặc kệ là quá khứ hay là hiện tại;
Về câu hỏi tương tự, lúc mình sinh con gái, con trai, con gái út cho hắn, cũng
chính là khi mình đã có cháu trai cháu gái, bà ấy đều là trả lời giống nhau.
So với người đàn ông xuất hiện bên cạnh là đã có thể để cho bà ấy theo bản
năng mà chú ý đến cử chỉ của người đó, hắn ta, kém rất xa.
Nhưng cũng một vấn đề tương tự, trong mắt của Dis, bà ấy không thể nhìn thấy
thứ gì khác; nhưng trong mắt của hắn, bà ấy nhìn thấy sự sợ hãi.
Bà ấy không biết nhiều về tình yêu, cho dù là đến tận bây giờ, cháu trai đều đã
đến tuổi có thể kết hôn, người làm bà nội như bà, cũng không rõ ràng tình yêu
đến cùng là gì;
Chẳng qua bà ấy cảm thấy, người ở bên cạnh, nếu như có thể cùng chia sẻ sự sợ
hãi, chia sẻ sự mê mang, chia sẻ niềm vui với mình, có vẻ sẽ càng thú vị hơn,
cũng là thứ mà mình ưa thích và thật sự mong muốn.
Cho nên, trong lần thứ nhất mang thai, bà ấy đã để hắn phong ấn thanh Đao Ác
Mộng của mình.
Bà ấy mệt mỏi, muốn buông xuống tất cả, bà ấy muốn làm một người vợ người
mẹ hiền lương, bởi vì trong lúc tuổi trẻ đã nhìn thấy thế giới này, cho nên sẽ
không cảm thấy cái thứ gọi là cuộc sống của hiền thê lương mẫu là sự mai một
và lùi bước của bản thân.
Cuộc sống, không cần thiết phải mang đi so sánh, tự mình sống vui vẻ là được,
lúc bắt đầu so sánh, thật ra chính là lúc mình sẽ thua.
Hắn cũng tuân thủ vào lời hứa hẹn, cho mình cuộc sống mình muốn.
Nhưng mà...
Lúc phu nhân Đường Lệ lại ngẩng đầu lên, cảm xúc còn lại trong ánh mắt toàn
bộ thu về, quay lại vẻ đạm mạc.
Đây là thanh đao mà ta chuẩn bị đưa cho cháu ngoại ưu tú của ta,
Ngươi,
Dựa vào cái gì mà cầm nó!
Karen để ý đến nét mặt của phu nhân Đường Lệ thay đổi, anh cũng đoán được,
thanh đao này được đưa tới nơi đây, nói là đem truyền lại cho Richard thì chẳng
bằng nói là đánh một cái vòng để đưa cho mình.
Nhưng mà mặc dù bây giờ Karen thiếu một món vũ khí, nhưng anh cũng không
phải là rất muốn giành của Richard, ừm, nếu như Richard muốn đưa nó tặng cho
Philomena, Karen cũng cảm thấy bình thường.
Bởi vì, anh thật sự xem Richard là em trai của mình.
Mặt khác, Neo cũng đã nói, nơi chôn xương của Compasini, hẳn là sẽ không
thiếu vũ khí chất lượng tốt, mình hoàn toàn có thể không vội.
Còn có một điểm đó là, Dis chỉ dùng kiếm, vũ khí đầu tiên mình sử dụng cũng
là đại kiếm mà Ophelia đưa tặng, đối với đao, anh cũng không phải là rất thích.
Mặc dù, đối với anh mà nói dùng đao cũng không khó.
Nhưng mà thanh đao này của bà nội, nói như thế nào đây, thật ra không thích
hợp với mình lắm, cây đao này mang tính nghiêng về hướng âm u và hắc ám,
không chỉ có là tính cách của thanh đao, càng về trận pháp được rèn đúc bên
trong nó.
Nếu như mình dùng cây đao này, cũng không có cách nào tiến hành truyền sức
mạnh Ánh Sáng vào để cường hóa... Nói ngắn gọn, sẽ dễ bị hỏng.
Cho dù mình hết lòng bảo dưỡng nó, dùng lâu, cũng sẽ làm mờ đi thuộc tính
ban đầu của nó, để phẩm chất của thanh đao này... Giáng cấp.
Richard vốn rất thông minh nhưng vào lúc này lại giống như là một thằng ngốc,
thế mà chủ động hỏi:
"Cảm giác thế nào?"
Cậu ta có thể nhìn ra được, Philomena dùng thanh đao này rất thuận tay.
Philomena cũng không khách khí, gật đầu nói: "Ừm, cực kỳ tốt."
Trên mặt của ông Deron lộ ra nụ cười vui mừng.
Nhưng phu nhân Đường Lệ lại trực tiếp dùng âm thanh lạnh lùng nói: "Để
Karen thử một lần."
Thiết bị vận chuyển không hoạt động, nhưng bà ấy cũng sẽ không thật sự ngồi
yên mà xem chuyện này xảy ra như vậy.
Philomena không do dự, đưa đao về phía Karen.
"Đội trưởng."
Ông Deron sửng sốt một chút, nhưng cũng lập tức nói: "Đúng, Karen cũng thử
một chút."
"Cháu cũng không cần thử, thanh đao này thật..."
Ánh mắt của phu nhân Đường Lệ ngưng lại, nhìn Karen chằm chằm.
Ha ha, tính khống chế của bà ngoại thật đúng là mạnh.
Karen có chút bất đắc dĩ, anh biết mình không thể giả vờ ngờ nghệch trước mặt
bà ngoại, chỉ có thể bóp tắt tàn thuốc, cầm lấy Đao Ác Mộng.
Ai, linh hồn của mình còn đang bị thương.
Mới vừa cầm vào tay, Karen đã cảm giác được có một luồng tạp niệm mạnh mẽ
từ thân đao đánh sâu về phía ý thức tinh thần của mình.
Chỉ có điều là sự quấy nhiễu tinh thần cấp độ này đối với Karen bây giờ mà nói
thì cũng chẳng tính là gì, anh thậm chí không cần ngăn cản, bỏ mặc cho luồng
tạp niệm này tiến vào trong không gian ý thức của mình.
Loại cảm giác này, tựa như là uống cà phê cô đặc, hơi có chút hưng phấn.
Sau đó, Karen giơ đao lên, thử vung mấy lần.
Thân đao bắt đầu run rẩy, nhiệt độ trong căn phòng bắt đầu giảm xuống