hắn hi vọng nhận được một ít phản hồi từ anh, nhưng rất hiển nhiên là hắn đã
thất vọng.
Bởi vì Karen chỉ là bình tĩnh gật gật đầu, đáp lại một câu vô cùng đơn giản: À,
biết rồi
Điều này khiến Michios có chút khó hiểu, nhưng hắn lại không dám trực tiếp
thăm dò nội tâm Karen, cho dù hắn có năng lực như vậy, nhưng hắn sợ mình
vào được lại ra không được.
Đã từng là Thần khí trong tay Thần Vĩnh Hằng, hắn biết rõ rằng Thần linh…
không, là bá chủ của kỷ nguyên, kinh khủng đến cỡ nào.
Cho nên, hắn quyết định khai thác phương thức trực tiếp nhất cũng là chân
thành nhất, mở miệng hỏi:
"Ngài không cảm thấy kinh ngạc sao?"
"Ta có thể đoán được trước."
"Ngài không cảm thấy thất vọng sao?"
"Ta có thể hiểu được."
"Ngài không cảm thấy phẫn nộ sao?"
"Ta có thể tán thành."
Michios mở hai tay ra: "Nhưng ta không thể hiểu được, hay là nói, hắn đang lừa
gạt ta? Trên đời này không nhiều người có thể lừa được ta, nhưng hắn xem như
trong số đó, dù gì thì hắn cũng là người thừa kế của Tiranus."
"Hắn là Norton."
Michios cười: "Về điểm này, ngài và hắn rất giống, ta có thể cảm nhận ra các
ngươi cũng không tán thành thân phận phía sau lưng mình, đây cũng trái ngược
với lựa chọn của người bình thường.
Đối với người bình thường thì danh tiếng tổ tiên luôn luôn đặt ở vị trí đầu tiên,
tiếp theo càng là một loạt tôn xưng liên quan đến địa vị thân phận, cuối cùng,
mới là chính bản thân mình."
"Rất ngây thơ."
"Ngây thơ? Đây chính là tôn xưng của Thần."
"Mà dù sao cũng không phải mình, cũng như ngươi nói trước đó, ngươi không
thể nào hiểu được Norton, nhưng ta có thể hiểu được; ngươi không thể nào hiểu
sự nhận định về thân phận của bản thân này nhưng ta vẫn có thể hiểu được.
Hắn là Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo, ta là nhân vật số hai trong hệ thống Đòn
Roi Kỷ Luật của Trật Tự Thần Giáo.
Góc nhìn của ta không cao xa và toàn diện bằng hắn, nhưng phương thức mà
chúng ta đối đãi Thần Giáo và thế giới là giống nhau, nhưng ngươi cũng không
phải là tín đồ Trật Tự, Vĩnh Hằng Thần Giáo cũng đã sớm diệt vong.
Ngươi không thể nào hiểu được sự tán thành thân phận bản thân này của ta và
hắn là cùng loại bởi vì ngươi vẫn luôn dùng thân phận Khí linh của Ngọn Giáo
Vĩnh Hằng mà tồn tại, ngươi cực kỳ cơ trí, nhưng sự cơ trí của ngươi là nhỏ
hẹp, bởi vì ngay cả chính bản thân ngươi đều không có cách nào hoàn toàn nhìn
thấy rõ ràng.
Lập trường, địa vị, điểm xuất phát của chúng ta đều hoàn toàn không giống
nhau, cho nên, đứng trên góc độ của ngươi thì ngươi chắc chắn không thể nào
hiểu được, cũng đương nhiên sẽ cho rằng không thể nào giải thích được sự tán
thành của ta.
Nhưng nếu thân phận trao đổi cho nhau thì ta nghĩ, hẳn là ta sẽ đưa ra lựa chọn
tương tự như Norton.
Ta không cách nào biết được, rốt cuộc Thần Trật Tự đang ở nơi nào, rốt cuộc
hắn sẽ dùng phương thức nào để giáng thế, trạng thái hiện tại như thế nào.
Ta càng không thể nào biết được Thần Trật Tự mới giáng thế có còn là vị của kỷ
nguyên trước, bọn họ có phải là một hay không, hay là, Thần Trật Tự mới đã
mục nát sa đọa.
Có rất rất nhiều sự vô định đang quấy rầy, nhưng ta lại không muốn giao tương
lai cho vận mệnh, vậy thì ta tình nguyện khi mình còn sống, cố hết khả năng
biến nó thành xác định."
Nói đến đây, Karen thở dài:
"Lần kiếp nạn này, chúng ta sẽ đi đối mặt, nhưng cho dù là người lạc quan thì
cũng rất khó giữ lấy hi vọng sẽ thành công, ngươi không thể nào hiểu được cảm
giác này, bởi vì mặc dù ngươi bị cầm tù ở chỗ này, nhưng ngươi vẫn luôn chờ
đợi Thần Vĩnh Hằng trở về."
"Vậy ngài sẽ đi nói cho Norton biết thân phận thật của ngài sao?" Trên mặt
Michios lộ vẻ mỉm cười, "Bằng vào sự hiểu rõ của ta đối với Norton, sau khi
biết ngài là hoá thân của Trật Tự vĩ đại thì hắn rất có thể sẽ thay đổi quyết định
vốn có."
"Tạm thời sẽ không, bởi vì ta và hắn có rất nhiều chỗ tương tự, chúng ta đều
càng coi trọng mình, càng muốn tin tưởng lựa chọn của mình, càng hy vọng
xem mình là chủ đạo để gánh chịu trách nhiệm và hậu quả.
Ngay cả Thần chúng ta cũng không muốn tin tưởng thì chớ nói chi là tin tưởng
những người khác.
Vừa mới ở phía dưới, ta lựa chọn Thần khí phòng ngự của Thần Ánh Sao.
Bởi vì ta không thích đánh cược, ta chán ghét các loại cảm giác hai chân lơ lửng
cách mặt đất chờ đợi cơn gió đưa ta đi;
Ta nghĩ, Đại tế tự cũng giống vậy.
Nhưng mà Michios, ngươi cũng đã đạt được mục đích của mình."
"Ngài đang nói cái gì?"
"Đây không phải là mục đích ngươi mời ta đến đây sao? Ngươi không hi vọng
thân phận của ta bại lộ, ngươi không hy vọng ta bị xử tử, ngươi không hi vọng
Thần Trật Tự có thể lấy lại sức mạnh mà tiếp tục trì hoãn chủ ngươi trở về.
Ngươi cực kỳ giày vò.
Trong lúc không có hy vọng, giày vò là sự chết lặng, nhưng khi hi vọng xuất
hiện trước mắt thì sự dày vò trở nên sống động.”
Michios trầm mặc, đây cũng là biểu hiện ngầm thừa nhận.
Karen xoay người, khoát khoát tay: "Thời gian không còn sớm, ta nên rời đi,
nếu ngươi không đi thì sẽ bị thứ kia nhìn thấy đấy."
Michios hành lễ tiễn biệt Karen, nhưng lúc xoay người, hắn mở miệng nói:
"Là ta đã ngây thơ, ta vậy mà mưu toan dùng trí tuệ của mình, đi ảnh hưởng
ngài vĩ đại."
"Là do ngươi không may, trước khi ta tới đây thì vừa mới nghe được Đại tế tự
phát biểu ở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, ta biết rõ hắn không phải một người nhát gan
bảo thủ.
Ngươi nói, ta nên tin hắn qua lời của ngươi hay vẫn là tin hắn qua tai nghe mắt
thấy của ta?"
Thật ra trong này còn có sự cống hiến của Người Cầm Roi.
Karen vẫn luôn tò mò, vì cái gì Người Cầm Roi luôn luôn nóng lòng kết nối
đồng bộ vấn đề của Đại tế tự cho mình.
Có Người Cầm Roi làm “Môi giới”, Đại tế tự Norton trong mắt Karen sớm đã
không còn đơn giản là Đại tế tự cao cao tại thượng mà trở nên cụ thể và cũng
càng tả thực hơn. Còn nói rốt cuộc Đại tế tự có thật sự từng nói với Michios là
muốn giết chết mình hay hắn không để ý đến tai hoạ ngập trời sau này hay
không.
Việc này đối Karen mà nói, vốn cũng không có gì ảnh hưởng.
Bởi vì trong quá khứ, Karen cũng đã từng chìm vào trong sự mê mang và tự
trách rất lâu, chính bản thân cũng cảm thấy sự tồn tại của mình mang lại cảm
giác tội lỗi, thậm chí đã từng cân nhắc có nên tự sát để Thần Trật Tự có thể giữ
cho thế giới này sạch sẽ lâu hơn một chút.
Michios mở miệng nói: "Thật ra Norton còn nói một câu nói phía sau, sau khi ta
chết đâu thèm để ý tai hoạ ngập trời…"
"Ô? Lời gì.”
"Hắn nói: Hắn tin tưởng trí tuệ của hậu nhân."
Đã hết mười lăm phút, Karen đi ra, Wilker đóng cửa lại, ánh mắt trong cái lỗ
quan sát kia cũng đã trở về, cảnh giác thăm dò xung quanh.
Nó đã làm trong trách nhiệm, nhưng thật đáng tiếc, người ra lệnh cho nó lại
không làm tròn trách nhiệm.
Wilker rút chìa khoá ra, theo Karen đi ra ngoài.
Onister đừng chờ sau cổng gác thứ hai, sau khi Karen ra ngoài, hắn lập tức bảo
Ruilier cầm lấy máy ảnh, hắn muốn chụp ảnh chung với Karen.
Karen mỉm cười phối hợp, nhưng khi tiếng máy ảnh vang lên, lại lập tức thu hồi
nụ cười trên mặt.
Không phải Karen lười nhác không muốn diễn trò vào lúc này, mà là anh bỗng
nhiên nghĩ đến ban đầu có người tình nguyện xuống hang động ô nhiễm cũng
muốn chụp ảnh chung với mình, cũng nói muốn đem về cho con gái xem.
Người đó chết trong lần nhiệm vụ kia.
Bây giờ nhìn Onister vui vẻ cầm máy ảnh xem hình, trong lòng Karen không
khỏi có chút bực bội.