tài.
Tư thế nằm của ông ta cũng không được yên ổn lắm, ít nhất thì cũng không phải
yên ổn trên ý nghĩa truyền thống.
Sự xóc nảy của trận pháp dịch chuyển, để cho cơ thể ông ta vốn hướng mặt lên
trên, biến thành mặt úp xuống dưới, hai tay để sau lưng, tư thế giống như đang
bơi bướm ở trong quan tài.
Pall tường thuật lại quá trình vụ việc xảy ra.
Karen giờ mới hiểu được tới, vì cái gì sau khi đến nghĩa trang, Lão Saman sẽ
nói với mình về con chó lông vàng trong nhà.
...
"Cậu còn muốn ta phải hình dung nó như thế nào, nói rằng nó thông minh giống
như con người sao, đến cùng thì cũng chỉ là một con chó mà thôi."
"Ừm, đúng rồi, đến cùng cũng chỉ là một con chó."
...
Lão Saman muốn dùng phương thức vừa trào phúng lại mang màu sắc của tính
logic này để trục xuất chính mình, ông để việc lựa chọn tọa độ cho một con chó
quyết định, theo cách nói của Kevin đó là, Lão Saman lúc đưa la bàn cho nó còn
đưa cho nó một cục xương đã bị gặm trơn láng đến nỗi con ruồi cũng đậu không
được;
Đồng thời, Lão Saman đổ nước thịt lên trên la bàn, ông ấy muốn cho Kevin
liếm la bàn, sau đó chọn ngẫu nhiên cho ông ta một cái tọa độ không gian.
Karen thật sự rất khó tưởng tượng, cái việc làm “chó” như vậy, Lão Saman rốt
cuộc làm sao đã nghĩ ra được.
Suy cho cùng thì trong tình huống bình thường, một con chó lông vàng cắn lung
tung vào trên trận pháp định vị tọa độ, có trời mới biết lúc trận pháp khởi động
thì nó sẽ dịch chuyển cái quan tài đến tọa độ nào, cho dù sau đó có hồi tưởng
như thế nào cũng không cách nào tìm ra được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, vận may của Lão Saman cũng rất tốt, ông ta vậy
mà để một vị Tà Thần, điều chỉnh tọa độ la bàn của mình.
Tà thần bị người khác xem như một con chó, rõ ràng trong lòng cũng rất tức
giận;
Được rồi,
Nếu ngươi đã xem ta là chó, vậy thì ta sẽ đưa ngươi trở về, chúng ta cùng nhau
làm chó.
"Kevin."
Kevin ngồi xuống trước mặt Karen, ngoắt ngoắt cái đuôi.
"Việc này ngươi đã làm rất tốt."
"Gâu!"
Kevin nhận được lời khen nên rất hưng phấn.
Pall thì nghiêng đầu, nói: "Điều mà tôi muốn hỏi đó là, đêm nay chúng ta sẽ
phải ngủ ở đâu đây?"
Alfred mở miệng nói: "Ngày mai có thể đổi một chiếc giường mới, đêm nay
thiếu gia có thể đến phòng tôi mà ngủ."
"Không cần phiền phức vậy đâu." Karen khoát tay áo, "Một buổi tối mà thôi,
nằm ra đất ngủ cũng không thành vấn đề, đúng, mọi người có thấy đói bụng hay
không, tôi sẽ đi nấu bữa ăn khuya."
Karen đi ra khỏi phòng ngủ, bước vào phòng bếp, cơm thừa trong tủ lạnh còn có
rất nhiều, mặc dù người trong nhà bởi vì khẩu vị của mình mà dần dần xem cơm
như là món chính, nhưng hiển nhiên còn đang trong giai đoạn thích ứng, cho
nên mỗi ngày đều sẽ còn lại không ít cơm thừa, nhưng loại cơm này là thích
hợp nhất để làm cơm chiên trứng.
Đập trứng gà, khuấy đều lên, làm nóng dầu, đổ trứng gà vào, sau đó thêm cơm
vào và chiên lên.
Karen thích chiên cơm như vậy, ăn như vậy thì sẽ cảm thấy thỏa mãn hơn, cuối
cùng, lại rải lên trên một nắm hành cắt nhỏ, mùi thơm, trong nháy mắt tỏa ra.
"Alfred, gọi bọn họ đến phòng bếp đến ăn đi."
"Vâng, thiếu gia."
Karen thì múc cơm ra hai bát nhỏ, đặt ở một cái trên khay, hai đôi đũa, một đôi
đặt ngang, một đôi cắm vào trong chén.
Sau đó, Karen bưng khay cơm đi vào phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, chỉ có Karen và Lão Saman, một người đứng ngoài quan tài,
còn một cái xác thì nằm bên trong.
Karen để cái khay xuống dưới đất, đứng đối diện quan tài.
Một sợi xích màu đen chui ra từ dưới chân của Karen, leo lên trên quan tài, tiến
vào bên trong.
Trong mắt trái của Karen xuất hiện vòng xoáy u tối,
Anh giơ tay lên, chỉ về hướng quan tài kia, trầm giọng nói:
"Lấy danh nghĩa của Trật Tự, lệnh cho ngươi hãy thức tỉnh!"
Sợi xích màu đen trong phút chốc biến thành màu đỏ, Karen cảm giác được
năng lượng linh tính trong cơ thể của mình đang bị rút ra, có điều bây giờ anh
có thể tiếp nhận cái giá phải trả nhẹ nhàng hơn trước nhiều.
Sau khi kết thúc, sợi xích màu đỏ lại biến trở về màu đen một lần nữa, quay về
dưới chân của Karen sau đó biến mất
Karen ngồi xuống trên tấm nệm, cầm lấy một bát cơm chiên trứng, dùng đũa và
cơm hai cái, ùm, hơi nhạt một chút, lần sau bỏ thêm một chút muối.
Đúng lúc này,
Lão Saman từ từ thò đầu ra từ trong quan tài, ông ta dùng biểu cảm vô cùng
ngạc nhiên mà đánh giá tình huống xung quanh, chỉ cảm thấy nơi này sao lại
nhìn quen đến vậy, ông ta cho rằng đây là thế giới ý thức sau khi chết;
Mãi cho đến khi ông ta nhìn thấy trong cái phòng ngủ quen thuộc này lại có để
cái tủ lạnh cũ của mình, ông ấy rốt cuộc cũng biết rõ đã có chuyện gì xảy ra.
Nơi này, là trong hiện thực, mà bản thân mình, bị thức tỉnh!
Cuối cùng, ánh mắt Lão Saman rơi vào trên người Karen đang ngồi ăn cơm trên
tấm nệm, ông ấy dùng giọng điệu không thể tin được mà hỏi:
"Là... là cậu gọi ta dậy đấy à?"
"Ừm."
"Để... Để làm gì?"
"Để ăn bữa khuya."