Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đi ra khỏi nghĩa trang, hai người đứng trước cổng chính.

Karen nhìn về phía Neo, hỏi: "Lúc nào đi làm lại?"

Neo lơ đễnh nói: "Ta vẫn là một bệnh nhân đáng thương, Trật Tự Thần Giáo từ

khi nào mà đã quá đáng đến mức cần phải vắt kiệt sức lao động của người đang

bị thương nặng vậy?"

"Ngay cả người chết cũng đều sẽ bị Trật Tự Thần Giáo tiếp tục sử dụng, ngài cứ

nói xem?"

"Khục..."

"Bây giờ bộn bề nhiều việc, cần nhân lực."

"Này, cái chuyện này cậu đi làm một mình là được rồi, không cần thiết phải

mang theo ta chứ?

Lỡ như cậu làm không ổn, hơn nữa phía trên cũng không phải người ngu, lỡ có

cắt chức cậu rồi ném vào trong tù thì dù sao cũng phải có người giữ được chức

vị để đưa bột mì và gia vị vào trong tù giúp cậu chứ?"

"Bột mì và gia vị?"

"Làm mì rưới dầu ấy, lần trước không phải cậu bưng nó xuống thăm tù ta sao, ta

cũng không biết làm, chỉ có thể mang nguyên liệu nấu ăn đến để cậu tự làm mà

thôi."

"Làm xong có phải còn phải đưa lại cho ngài, rồi để ngài lại đưa mì cho ta?"

"Ta phải bưng mì lên, sau đó lại bưng xuống, như thế thì mới có cảm giác nghi

thức chứ."

"A, đúng, thuật pháp kia có ý gì vậy?"

"Cái thuật pháp gì?"

"Mai Táng Đúng Mực."

"A, nhất thời nghĩ ra cái tên đó, không có ý gì khác, nếu có sự tương đồng thì

chỉ đơn giản là trùng hợp.

Đúng rồi, Bern đâu, quan hệ giữa Bern và Wolfram cũng rất tốt, không thua gì

cậu, ông ta nói thế nào?"

"Ông ta giống như ngài, cảm thấy hai người cùng nhau làm chuyện này thì quá

lãng phí."

"Cũng đúng, dựa theo ý của ông ta, chắc hẳn là không muốn làm, dù gì thì ông

ta là người mà ngay cả con trai ruột của mình cũng có thể đưa đi ra ngoài làm

nội gián. Đi thôi, ta còn muốn tiếp tục nghỉ ngơi, có một số việc ta cần phải đi

xử lý một chút."

"Đi nơi khác sao?"

"Vẫn ở trong Wien, nhưng không phải ở thành phố York, tóm lại, có chuyện gì

cần, truyền tin cho ta, ta sẽ lập tức trở về."

"Ừm."

"Nhưng mà, cậu đã nghĩ kỹ dùng phương pháp gì rồi sao?"

"Từ từ suy nghĩ, vẫn còn có thời gian."

"Đừng dùng phương thức cực đoan nhất, hơi che giấu một chút."

"Ta biết."

"Vậy thì ta đi trước, ngủ ngon."

Neo hóa thân thành một làn sương máu, trong nháy mắt bay đi, đi cũng rất

nhanh, cứ như đang sợ Karen lại kéo hắn trở về.

Karen cảm thấy hắn có lẽ đã điên rồi, trước đây, anh còn chưa bao giờ thấy Neo

lúc nào chủ động xin nghỉ để trốn việc, trong quá khứ, tính tích cực của tiểu đội

trưởng chó săn có thể nói là cao vô cùng.

Nguyên nhân là do lần trước mượn phiếu điểm của Leon chơi đòn bẩy thắng

được một khoản lớn sao?

Karen cảm thấy khả năng này rất lớn, kiếm được tiền, sẽ lười làm việc, nếu như

thua lỗ thảm thì hắn mới có thể đi lên sân thượng hóng gió rồi sau đó lập tức vô

cùng tích cực mà chú tâm làm việc kiếm tiền trả nợ.

Do dự một chút, Karen cuối cùng vẫn về lại khách sạn Ankara, nguyên nhân

không có lựa chọn về nhà là vì Pall không ở nhà.

Trong nhà nếu là không có Pall, cũng không có gì khác biệt với khách sạn.

Thuê phòng, vào ở, tắm rửa một cái, ngủ một giấc.

Bây giờ là trong lúc làm nhiệm vụ, Karen là bộ trưởng thì ăn ngủ đều là nhiệm

vụ thanh toán, thật ra cho dù không có nhiệm vụ, trong đãi ngộ chức vị Karen

cũng có phần nghỉ dưỡng, trên lý luận là có thể vào ở khách sạn Ankara miễn

phí một khoảng thời gian;

Nhưng có rất ít thần quan cao cấp ở đại khu thành phố York lãng phí kỳ nghỉ

dưỡng ở đây, còn không bằng dùng trận pháp dịch chuyển để đến những nơi có

cảnh sắc tươi đẹp thư giãn một chút.

sau khi Karen tỉnh lại vốn là muốn chọn một vài món ăn đưa lên phòng, nhưng

bỗng nhiên ý thức được nếu như mình chọn món thì rất có thể là thành viên của

Đòn Roi Kỷ Luật phụ trách bảo an dưới tay mình đẩy xe ăn đến cho mình, như

vậy cũng không tốt, vẫn nên rửa mặt sau đó tự mình đến phòng ăn.

Trong nhà ăn người cũng không có quá nhiều người, nhưng món ăn cũng cực kỳ

phong phú, lúc Karen đi tới cũng giống như tối qua, có người phục vụ đặc biệt

tới phục vụ, vẫn là sau khi ngồi xuống thì đồ ăn căn cứ theo nhu cầu khẩu vị của

anh được mang ra

Đang lúc ăn, Alfred đi tới, sau lưng Alfred còn có quan hầu của Đại chủ giáo

Bern đi theo.

"Thiếu gia, đây là hoa quả mà Đại chủ giáo Bern đưa cho ngài."

Tối hôm qua Bern có nói đưa cho mình chút quà thăm hỏi.

Karen nhìn lướt qua cái hộp to kia, nói với Alfred: "Ngươi mang đến phòng của

ta kiểm tra xem."

Bern đương nhiên không có khả năng thật sự chỉ đưa chút hoa quả đến, ông ta

không tham dự sự kiện này, nhưng sẽ cung cấp trợ giúp.

"Vâng, thiếu gia."

Lúc Karen dùng xong bữa sáng chuẩn bị vào thang máy trở về phòng, vừa lúc

trông thấy Alfred đi ra từ trong thang máy.

"Đi, đến sảnh hội nghị nói."

Karen dẫn Alfred đi tới phòng hội nghị, lúc này nhân viên tương quan của hội

nghị đang tiến vào, hội trường cũng đang trong lúc bố trí.

Chọn một góc hẻo lánh ngồi xuống, Alfred lấy ra ba bức thư, để Karen nhìn

lướt qua rồi lại thu về, hiển nhiên anh ta vô cùng rõ ràng thiếu gia nhà mình tín

nhiệm mình đến nỗi mở thư ra xem lại cũng lười làm.

"Thiếu gia, ba bức thư đại biểu cho ba cái địa chỉ, một cái địa chỉ là cơ quan bí

mật của Hoang Mạc Thần Giáo tại đại khu của chúng ta, bên trong có phương

thức liên lạc."

Karen lắc đầu, nói: "Đi tìm bọn họ cũng không có ý nghĩa."

Hoang Mạc Thần Giáo và Sa Mạc Thần Giáo mặc dù còn không có chính thức

chia cắt, nhưng quan hệ hai bên đã đến tình trạng bất hòa như nước với lửa, nội

chiến có thể nói là đang hết sức căng thẳng.

Theo lý thuyết, Hoang Mạc Thần Giáo chắc chắn không hy vọng Sa Mạc có thể

được Trật Tự ủng hộ, nhưng ngươi để Hoang Mạc vào thời điểm này phái ra

nhân lúc tiến hành tập sát Sa Mạc trên địa bàn của Trật Tự... Bọn hắn sẽ không

ngu xuẩn như thế.

Lúc trước khi một đoàn người hộ tống Luther đến khách sạn Ankara, nửa đường

gặp phải thích khách, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu người là tín đồ của Hoang

Mạc hay là của Sa Mạc, thật đúng là khó mà nói.

Nhưng dựa theo ước định đã tạo thành quy tắc của giới Giáo hội, tới nơi như

khách sạn, lại gặp ám sát, thật sự là vạch mặt với nhau, ngược lại thì ám sát lúc

ở trên đường thì dễ tha thứ hơn.

"Thuộc hạ cũng cảm thấy là như thế này, bọn hắn hiện tại không có lý do để ra

tay, cũng không có khả năng ra tay. Bởi vì trước mắt quan hệ giữa Trật Tự và Sa

Mạc còn thuộc về bí mật không có công khai, lần hội nghị này cũng không có

phóng viên tới, sau khi hội nghị kết thúc cũng sẽ không tuyên bố thông cáo,

Hoang Mạc nếu là chủ động vạch mặt, đó chính là thật sự buộc Trật Tự phải ra

mặt."

"Cái địa chỉ thứ hai thì sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK