thần quan Trật Tự tử trận trong chiến dịch vừa rồi, nhưng cũng không phải toàn
bộ, bởi vì có không ít người mặc dù chết trận, nhưng ngay cả mảnh vụn cũng
không thể tìm thấy, chỉ có thể xác định thông qua danh sách mất tích.
Dựa theo truyền thống trong giáo, di thể thần quan sẽ được giáo hội thu về,
không phải thu về để đưa vào Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, mà là thu về để chế tác
thành vật liệu linh tính.
Ở trong mắt người thế tục thì loại hình thức này cực kỳ vô nhân đạo, nhưng đối
với tín đồ mà nói, đây là đang thực tiễn hoá lời thề trong lòng, kính dâng ra sự
thành kính, thân thể và linh hồn vì tín ngưỡng.
Karen yên lặng bước đến giữa những chiếc quan tài, ánh mắt đảo qua mỗi một
người đang nằm bên trong, có những khuôn mặt tuổi trẻ, có những khuôn mặt
già dặn, có những người ngay cả đầu cũng không có.
Bọn họ đều đã được chỉnh trang lại gương mặt, trên người cũng thay bằng thần
bào Trật Tự thiết kế riêng cho người đã khuất, không dùng vật liệu đặc thù và
bên trong cũng không có khảm thêm trận pháp, chi phí tuy thấp nhưng vẻ ngoài
trông phải tỉ mỉ tinh tế.
Có người quần áo bị nếp uốn, Karen sẽ dừng lại vuốt phẳng giúp, có cánh tay
thòng xuống, Karen sẽ chỉnh tay của họ lại xếp đặt lên trên bụng.
Vị thần quan trẻ tuổi này, Karen vừa chỉnh xong tay của hắn thì tay lại tuột
xuống, lại chỉnh, lại tuốt xuống, giống như là đang cố ý nói đùa với quân đoàn
trưởng của mình.
Karen cười, đồng thời cũng ngỡ như nghe được tiếng cười từ trong những chiếc
quan tài xung quanh.
Chỉnh xong tư thế tay một lần nữa, cánh tay cũng không còn tuột xuống, bốn
phía cũng lập tức yên tĩnh trở lại.
Meriye đi đến, ánh mắt nhìn về phía Karen.
"Quân đoàn trưởng Karen."
"Thật có lỗi, ở đây không phù hợp để phỏng vấn."
Thật ra thì chụp một tấm hình ở đây thì hiệu quả tuyên truyền chắc chắn sẽ rất
tốt, sẽ rất có cảm xúc.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Karen đừng biểu hiện ra sự kiêu ngạo cùng
khí phách, không thể để cho hình tượng của mình lấn sang thành "Chiến công
của mình là dựa vào những thi thể này mà vững chắc", mà là phải cố ý biểu hiện
được sự mất mát, bi thương, cúi đầu hoặc quỳ một gối xuống là tư thế tốt nhất.
Nhưng Karen không muốn làm như thế, nếu như bọn họ còn sống, như khi đại
quân vừa xuất chinh đến tiền tuyến, anh không ngại lợi dụng bọn họ để tuyên
truyền cho bản thân, nhưng bây giờ, Karen cảm thấy bọn họ cần yên tĩnh.
Cuối cùng âm thanh nơi chiến trường cũng đã quá ồn.
Meriye nói: "Ta biết, cho nên ta không có mang máy ảnh."
Karen không tiếp tục để ý đến cô ta, tiếp tục đi dọc theo giữa những chiếc quan
tài.
Meriye thì bước nhẹ đuổi theo, sau khi đi được một hồi, chờ đến lúc Karen đi
chuẩn bị xoay người, Meriye mở miệng nói ra:
"Thật ra, ta không thích chiến tranh, mặc dù ta biết nó là điểm nóng tin tức,
cũng hấp dẫn sự chú ý, nhưng thật sự sau khi được nhìn thấy cảnh tượng chiến
tranh, trong lòng ta sẽ cảm thấy phản cảm."
Karen rất tùy ý mà nói: "Không có việc gì, trong tình cảnh này, nói yêu hoà bình
và chán ghét chiến tranh vốn là lẽ tự nhiên."
Meriye có chút ngoài ý muốn hỏi: "Ta vốn cho rằng vào lúc này thì ngài Quân
đoàn trưởng cũng sẽ nghĩ như vậy."
"Không, ta sẽ không, nhưng ta hiểu ý nghĩ đó, thế giới này, chỉ cần có người
phụ trách việc đi liều mạng, đi bảo vệ, thì sẽ không tránh được có người đứng ở
phía sau mà ưu buồn cảm thán.
Nhưng thứ hợp theo tự nhiên, chỉ có thể dùng để nung nấu tình cảm, giống như
là cà phê thì đi với viên đường, thật ra cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
Hoặc nói rằng ngươi có thể có suy nghĩ như thế là bởi vì ngươi là phóng viên,
ngươi không thuộc về đội ngũ nhân viên chiến đấu, nhưng ta là quan chỉ huy tối
cao của tập đoàn quân, ta không thể có những ý niệm ngây thơ giống như
ngươi."
"Nhưng ta … cũng là tín đồ Trật Tự."
"Đó chính là do tín ngưỡng của ngươi không đủ thuần khiết, bắt đầu lạc lối."
Meriye nghe nói như thế, lập tức quỳ mọp xuống, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Karen thấy thế, nói: "Đứng lên đi."
"Vâng, thưa ngài."
Meriye từ từ đứng người lên, cô có chút hối hận đã đến đây, càng hối hận lại
dám dùng loại phương thức thăm hỏi gần như bình đẳng này để nói chuyện với
vị quân đoàn trưởng trẻ tuổi này.
"Tín ngưỡng không thuần túy, tín ngưỡng bắt đầu lạc lối, cũng không phải là
vấn đề lớn gì, từ tin tưởng đến hoài nghi, lại từ hoài nghi đến tin tưởng, đây vốn
là quy luật khách quan của nhận thức."
"Vâng thưa ngài."
"Còn như lời ngươi nói, phản cảm với chiến tranh, ta cũng có thể hiểu, nhưng
đối với bọn họ…" Karen chỉ chỉ vào vô số quan tài đặt ở xung quanh, "Ta cảm
thấy kiêu ngạo vì dũng khí, sự nỗ lực và hy sinh của bọn họ."
"Đây là chuyện đương nhiên, ta hiểu ý của ngài."
"Không, ngươi không hiểu, ở trong mắt ngươi, chúng ta tham gia cuộc chiến
tranh này là có cùng tính chất với những quốc gia trong thế tục đang tranh giành
thuộc địa với nhau sao?"
"Không … không phải."
"Thả lỏng một chút, ta không rảnh mà cố ý nhằm vào một vị phóng viên, càng
không có hứng thú đưa một phóng viên đến tòa án của Đòn Roi Kỷ Luật.
Sở dĩ ta muốn nói với ngươi những lời này, một là bởi vì cùng là tín đồ Trật Tự,
ở trên con đường Trật Tự này vốn là nên hai bên cùng ủng hộ; thứ hai là bởi vì
gần đây biểu hiện của ngươi rất không tệ, tiến hành dõi theo và đưa tin về ta, về
quân đoàn Đòn Roi Kỷ Luật, nhận được danh vọng rất tốt.
Ta đáp ứng ngươi, sẽ giúp ngươi tiến vào đại khu theo con đường khác, nếu đã
muốn làm việc dưới trướng của ta, tự nhiên cũng cần biết ta, hiểu ta, như vậy
mới có thể giảm bớt việc, ngươi hiểu chứ?"
"Đã rõ."
Trên mặt Meriye nở một nụ cười gượng ép.
"Trên bản chất, cuộc chiến này là do Sa Mạc Thần Giáo khiêu khích trước, sau
đó Trật Tự Thần Giáo ta tham gia, đương nhiên, ta không phủ nhận, là Trật Tự
Thần Giáo chúng ta chủ động mở màn chiến dịch quy mô lớn, cuối cùng khiến
cho liên quân tham gia vào.
Nhưng ta đều không có hứng thú đối với mấy trình tự trước sau này.
Khi ta đứng ở trên đài chỉ huy, trông thấy những Thần Giáo chính thống bề
ngoài rất cao thượng tươi đẹp như Sinh Mệnh Thần Giáo, Đại Địa Thần Giáo sử
dụng các loại thuật pháp, trận pháp và vũ khí chiến tranh đặc sắc kia, trong đầu
ta chỉ còn lại một ý niệm…”
Karen đưa tay nhẹ nhàng chọc chọc vào trán của mình,
"Đó chính là mặc kệ bởi vì lý do nào, mặc kệ dùng phương thức nào, chỉ cần
họng pháo của chúng ta nhắm vào bọn chúng, ta đều sẽ không chút do dự mà hạ
lệnh nã pháo.
Binh lính dưới quyền ta, chỉ cần là chết trận khi đang vung đao trên chiến
trường thì ta đều sẽ cảm thấy kiêu ngạo và đáng giá.
Bởi vì,
Chúng ta và bọn chúng, không phải xâu xé vì lợi ích, không phải tranh giành
khu vực truyền giáo, …
Chúng ta và bọn chúng là đại biểu cho hai loại văn minh;
Hai loại phương thức đối đãi với thế giới này hoàn toàn đối lập.