"Là ai?”
"Không biết."
"Không phải chứ, ngay cả ngươi cũng không tìm ra hắn?”
Ranedal đáp:
"Thần Trật Tự có vẻ cũng không ngăn cách tất cả Thần linh ở ngoài kỷ nguyên,
có chút tồn tại vô cùng cá biệt thông qua các loại phương thức đặc thù ở lại nơi
này, ví như…Thần Địa Huyệt.
Khi kỷ nguyên này sắp kết thúc, bọn hắn cũng hẳn sẽ bị kích thích mà thức tỉnh,
bắt đầu đánh giá đến thế giới này một lần nữa."
"Vậy bọn hắn rốt cuộc là đồng minh hay kẻ địch?"
Nghe được câu hỏi này, Ranedal cười:
"Hai đời Thần Trật Tự đều muốn xây dựng một cái thế giới vô Thần, tứ đại tùy
tùng Trật Tự cùng 12 Kỵ Sĩ cũng đều gánh vác nhiệm vụ phong ấn; mà ta, đã
từng thề với Thần Trật Tự đời này là sẽ chủ động từ bỏ Thần vị khi đến lúc cần
thiết.
Cho nên, bọn hắn sao có thể là đồng minh được đây, ngay từ đâu đã cố gắng bỏ
vô số tâm huyết để tránh thoát khỏi sự trục xuất của Thần Trật Tự đời trước,
chịu đựng sự tra tấn từ nỗi cô độc vô định chả lẽ chỉ là vì để từ bỏ Thần vị khi
cái kỷ nguyên này kết thúc sao?"
"Vậy vì sao bây giờ bọn hắn còn chưa ra tay, ý của ta là, nội ứng ngoại hợp?"
"Bọn hắn đang chờ, chờ đợi Trật Tự Thần Giáo tiêu hao hết lực lượng, đây cũng
là nguyên nhân mà Tiranus muốn bảo toàn Kỵ Sĩ Đoàn, Trật Tự Thần Giáo
không chỉ phải đối kháng với Thần linh trở về từ phía ngoài mà cũng phải chấn
nhiếp mấy vị Thần ẩn nấp đã thức tỉnh kia."
"Cục diện nghe có vẻ rất tồi tệ nhỉ, chờ sau khi kỷ nguyên mới bắt đầu thì thế
giới này không phải lập tức sẽ trở nên lộn xộn rồi sao?"
"Thần cách Trật Tự đã chuẩn bị kỹ càng để chuyển giao cho đời thứ hai."
Ranedal nói, cúi đầu xuống, nhìn Neo, "Nếu như lại thêm một Ánh Sáng
nữa…”
"Ừm, khục …"
Neo ho nhẹ một tiếng, sửa sang lại cổ áo của mình một chút.
"Đáng tiếc, ngươi quá chậm, ta sợ ngươi không thể giúp được quá nhiều."
"Chỉ có loại người trẻ tuổi như tên Karen kia mới muốn nhanh, người trung niên
mới hiểu được lợi ích của sự bền bỉ.”
Ở trong Đấu Trường, mi tâm Renaos nứt ra, một sợi dây leo bò ra từ bên trong,
một vòng hoa xuất hiện đặt lên trên đầu của hắn.
Thần khí hệ Sinh Mệnh: Vương Miện Bất Tử.
Khi Sinh Mệnh Thần Điện cùng với Vườn Sinh Mệnh bị hủy diệt dưới gót sắt
của Ky Sĩ Đoàn, Không Gian Phong Ấn của Trật Tự Thần Giáo cũng bởi vậy
mà có thêm không ít vật sưu tập mới, nhưng trong lúc biến động như thế thì
chắc chắn sẽ có thứ bị thất lạc.
Sau khi đội vương miện lên thì Renaos đã có được sức mạnh Sinh Mệnh tăng
cường, hắn đưa tay phải ra, trong tay xuất hiện một sợi dây leo, dây leo dần dần
biến đổi, hoá thành một thanh kiếm.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên nhíu mày, bởi vì thông qua sợi dây leo này
thì hắn phát giác được ở gần đây còn có khí tức của một nhánh cây của Cây
Sinh Mệnh.
Không có thời gian nghĩ nhiều, Renaos cầm thanh kiếm trong tay bay người về
phía Dis, khi chém một kiếm xuống thì trong nháy mắt vạn vật cũng sinh trưởng
xung quanh vị trí của Dis tạo thành phong ấn mới ở trong phong ấn.
"Vù!"
Lưỡi Hái Chiến Tranh cũng xuất hiện vào lúc này, bóp chết toàn bộ sự sống
xung quanh trong nháy mắt. Ánh mắt Dis ngưng tụ, lướt người lên, vị trí không
gian cả hai bắt đầu giao thoa, sau đó đồng thời đáp xuống đất, không gian gợn
sóng bên cạnh hai người cũng theo đó mà phục hồi lại.
Thần bào trước ngực Dis bị cắt đứt, bên trong có máu đỏ ánh vàng chảy ra.
Còn chỗ mi tâm của Renaos xuất hiện một vết rạn xuôi xuống dưới, cơ thể
giống như là đóa hoa nở rộ mà vỡ ra.
Nhưng vương miện trên đỉnh đầu hắn lại toả ra ánh sáng, cơ thể vỡ ra được
khép lại nhưng bởi vì thuộc tính tiêu cực do Lưỡi Hái Chiến Tranh để lại khiến
cho hắn nhìn có chút không được cân đối, nhất là các đường nét trên mặt cũng
bị phân chia rõ ràng hơn.
Một sự tuyệt vọng bao phủ trong lòng Renaos, đối phương chỉ bị một vết
thương nhẹ, phía bên mình nếu không có Vương Miện Bất Tử bảo hộ thì vừa
mới nãy đã chết rồi.
Dis yên lặng giơ lưỡi hái lên, bước đến gần.
Dưới sự bất đắc dĩ thì Renaos đành phải giơ kiếm đón chiêu.
Cả hai bên đều cùng cất bước, nhưng không gian bốn phía và phía trên Đấu
Trường càng không ngừng trở nên méo mó, trước khi hai bên va vào nhau thì
quá trình giao đấu liên tục đã hoàn thành, lần tiếp xúc mà mắt thường có thể
nhìn thấy được kia thật ra là tổng kết cuối cùng của một loạt hành động.
"Ầm!"
Bóng dáng hai bên lại giao thoa vào nhau, vị trí hàm dưới của Dis xuất hiện một
vết thương, hắn giơ tay lên lau một chút, sau đó tuỳ ý vung máu tươi xuống.
Đầu của Renaos đã rời khỏi cơ thể, cơ thể không đầu rơi bịch xuống đất, nhưng
cái đầu bay ra ngoài vẫn còn đội vương miện, cơ thể mới được tạo ra giữa
không trung rồi sau đó bình yên hạ xuống đất.
Phía trên vương miện đã xuất hiện một vết rách vô cùng rõ ràng, hiển nhiên, tác
dụng của Thần khí cũng đã đạt đến giới hạn.
Renaos cực kỳ tuyệt vọng, lại cực kỳ không cam lòng, hôm nay vốn nên là ngày
mà hắn vui nhất trong suốt bốn trăm năm nhưng cũng lại là ngày kết thúc của
mình.
Thật vất vả mới có cơ hội nhận được truyền thừa từ các Chủ Thần keo kiệt,
nhưng đến trong tay mình còn chưa kịp nóng tay thì đã sắp trở thành bọt nước.
Giấc mộng đẹp ngắn ngủi ngược lại sẽ trở thành một loại cực hình đáng sợ.
Renaos hít sâu một hơi: "Có thể thay ta hỏi thăm cháu trai ngài không, ta
nguyện ý đáp ứng tất cả điều kiện, chỉ cầu để cho ta giữ lại truyền thừa và còn
sống.”
Trong mắt Renaos, "Cháu trai” trong miệng người trước mắt này hẳn là "Chủ
nhân" của hắn, cái xưng hô "Cháu trai" này là sự phát tiết vì không muốn nghe
lệnh.
"Ngươi có thể tự mình hỏi hắn."
"Làm sao để hỏi?"
"Cầu nguyện với Thần Trật Tự."
Renaos nắm chặt hai nắm đấm đã không còn cân xứng, giận dữ hét: "Ngươi có
thể không trả lời ta, nhưng ngươi không nên dùng loại phương thức này để nhục
nhã ta nhiều lần!”
Dis không có làm giải thích, chỉ giơ thanh lưỡi hái lên.
Nội tâm Renaos hoàn toàn chìm vào vực sâu, người trước mắt này tựa như là
một ngọn núi, mình không chỉ không cách nào vượt qua, mà chắc chắn còn bị
hắn đè ép và vùi lấp.
Trong Vườn Sinh Mệnh trước đó không lâu thì hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh vừa
được trải nghiệm.
Trong sự tuyệt vọng ngột ngạt đến không thể thở nổi, ánh mắt Renaos nhìn về
phía sợi dây leo hoá thành thanh kiếm trong tay, bắt đầu kêu gọi ở trong lòng.
...
Trên mặt biển, một điểm sáng đang trôi lềnh bềnh, nếu như nơi này không phải
là vùng biển xa xôi ít người qua lại thì chắc hẳn hắn sẽ được cứu rất nhanh, dù
gì thì cái đầu trọc kia dưới sự chiếu xạ của ánh mặt trời nên vô cùng sáng chói.
Darien trôi lềnh bềnh trên mặt biển bởi vì hắn tin tưởng thủ lĩnh nhà mình bỏ rơi
mình dọc đường chắc chắn là có mục đích.
Đột nhiên, Darien phát hiện cái nhánh cây giúp mình nổi trên mặt biển phát ra
ánh sáng, các đóa hoa nở rộ ở phía trên, đồng thời có một âm thanh xa lạ vang
ra từ bên trong:
"Tín đồ Sinh Mệnh, ngươi có thể nghe được giọng nói của ta sao?”
Darien hít sâu một hơi, sau đó cưỡng ép ngăn chặn sự kích động trong lòng
mình, giả vờ làm giọng nghi ngờ:
"Ngài…ngài…ngài là ai?”
"Ta ban cho ngươi truyền thừa Sinh Mệnh, ngươi cần tuyên thệ báo thù cho ta."
"Ta xin thề trước Thần Sinh Mệnh vĩ đại!"