Những tiếng kêu giống vậy, cũng vang lên trong tiểu đội, tất nhiên, không chỉ
có một mình Richard để ý đến thời gian.
Karen ngẩng đầu, nhìn về phía bàu trời sao trên đầu, đối với việc xem thiên văn
anh cũng không mấy thành thạo, nhưng cũng có thể cảm nhận được ngôi sao
trên trời có chút giống với lúc trước.
Rất nhanh, đồng hồ sao cho ra kết quả, đúng là trời chỉ vừa rạng sáng không
được bao lâu.
Điều này có nghĩa rằng cả đám không chỉ không thể thoát khỏi không gian ở
đây, mà thêm đó là thời gian.
"Không nhìn thấy bọn họ!" Fanny mở miệng nói lớn.
Đám người lập tức đứng dậy xem xét bốn phía, sau khi xác nhận lại số lượng,
tính thêm đội trưởng vào là được 15 người.
Cả đội vốn là 12 thành viên cộng thêm đội trưởng, 12 đội viên trong biên chế và
3 người ngoài biên chế, tổng cộng là 16 người, trừ đi Marlow ở lại chỗ của hai
tiểu đội kia là 15 người.
Những người biến mất cũng chỉ có hai người đi theo đến từ hai tiểu đội kia,
Karen không biết tên của bọn họ, nhưng anh chắn chắn thấy họ cùng mình leo
lên trên tàu hỏa mà rời đi.
"Bọn họ có xuống khỏi tàu hỏa." Gray mở miệng nói, "Hai người bọn họ vốn dĩ
vẫn luôn đứng chung một chỗ với tôi, tôi phụ trách việc quan sát thay đổi của
bọn họ, tôi nhớ rất rõ rằng, sau khi đội trưởng ra lệnh, hai người bọn họ còn
cùng tôi nhảy xuống khỏi tàu hỏa, còn nói với tôi sự lo lắng của họ về tình hình
bây giờ.
Có thể nói, vừa lúc nãy, bọn họ vẫn còn ở bên cạnh tôi, nhưng tôi cũng hoàn
toàn không có để ý được, tại sao bây giờ họ lại biến mất."
"Hai người bọn họ, đã trở về rồi sao?" Peia hỏi, "Ý của tôi là “Bị đưa trở về”."
Fanny nói: "Vậy còn Marlow thì sao, nếu như hai người bọn họ là “Bị đưa trở
về”, vậy vì sao Marlow không trở về đây?"
"Bởi vì điểm trở về không đúng." Memphis nói.
Đám người đều hướng ánh mắt về người mới này.
Memphis cũng không ngại giao tiếp xã hội, mà là rất nghiêm túc nói: "Bọn họ
chắc hẳn đã trở về, Marlow cũng chắc là đã trở về, nhưng vị trí mà họ quay trở
lại là không giống nhau, nơi quay trở về cũng không nhất định là vị trí của
chúng ta bây giờ."
"Thật xin lỗi, nghe xong tôi cũng không hiểu gì..." Fanny nói.
"Tọa độ không ở vị trí của chúng ta, có lẽ có một thứ gì đó hoặc địa điểm nào
đó tồn tại với tác dụng như một tọa độ cố định, khi thời gian của họ đến một
thời điểm, bọn họ sẽ bị đưa về tọa độ kia."
"Vậy còn chúng ta thì sao, tại sao chúng ta vẫn còn ở nơi này?" Fanny hỏi.
"Bây giờ có lẽ tiểu đội chúng ta đã trở thành một cái tọa độ di động."
"Tọa độ di động?" Peia nghi ngờ nói, "Tại sao?"
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi có cảm giác, nếu như từng người rải rác tách
khỏi nhóm, có lẽ sẽ bị dịch chuyển về cái tọa độ cố định kia, mà chỉ cần số
lượng thành viên trong nhóm đạt đến một mức nhất định, chúng ta sẽ trở thành
tọa độ di động, thời gian sẽ bị thay đổi, nhưng về không gian thì không."
"Thời gian?" Gray bắt được từ khóa này.
"Hình thức được thể hiện dựa trên sự khác biệt về thời gian, tôi cũng không cho
rằng thời gian trong hiện thực đã thay đổi như thế nào, thời gian trong hiện thực
chắc chắn sẽ không thay đổi, thứ thay đổi chính là nhận biết của chúng ta về
thời gian.
Đồng hồ đeo tay, bầu trời trên đầu chúng ta, có lẽ tất cả đều là âm mưu, tôi
không biết tất cả những việc này do nguyên nhân gì mà tạo thành, nhưng những
thứ này được tạo ra tựa như đang cố gắng dẫn dắt chúng ta đến ý nghĩ rằng thời
gian đã bị chia cắt."
Neo mở miệng nói: "Memphis nói rất đúng, không cần để ý đến thời gian, bản
thân không cần làm rõ gì về khái niệm này nữa, ta không cho rằng trên đời này
có sự tồn tại của Thánh Khí Thời Gian, cũng không có sự tồn tại của năng
lượng Thời Gian.
Chúng ta không thể dựa vào sự dẫn dắt của nó để nhận thức và tìm hiểu, nếu
không thì sẽ vĩnh viễn không có cách nào rời khỏi nơi này.
Bây giờ, nếu đã không ra được, chúng ta nên trở về, quay lại trên cái đồi mà
chúng ta dừng lại quan sát lúc nãy, ta hi vọng rằng Marlow sẽ ở đó mà chờ
chúng ta đến tập hợp."
Neo không nói hai tiểu đội kia sẽ tập hợp ở nơi nào, Karen cảm thấy, căn bản là
Neo không cảm thấy bọn họ sẽ xuất hiện ở đó, mặc dù bọn họ chắc chắn sẽ dựa
theo giao hẹn mà đứng chờ ở đấy.
Đám người bắt đầu trở về con đường cũ, Richard vừa tiến lại gần Karen vừa hỏi
nhỏ: "Thật sự không có Thánh khí Thời Gian sao?"
"Không có." Memphis mở miệng nói trước, "Nghe nói, Thần Ánh Sáng bởi vì
muốn nắm giữ sức mạnh của Thời Gian mà biến mất."
Nghe được lời giải thích này, Karen sửng sốt một chút, hỏi: "Có lời giải thích
này sao?"
Có vô số sự suy đoán liên quan đến kết cục của Thần Ánh Sáng, ý kiến chủ đạo
của mỗi thời kỳ đều có sự bất đồng riêng, điều này cũng rất bình thường, suy
cho cùng thì khi nghiên cứu một quyển tiểu thuyết còn có nhiều luồng ý kiến
phân ra tạo thành nhiều trường phái khác nhau tranh luận không ngừng, huống
chi là về Thần Ánh Sáng?
Nhận thức được thống nhất nhiều nhất vào lúc này đó là Thần Ánh Sáng “mất
tích” vào thời kỳ cuối của kỷ nguyên trước hoặc là mở đầu của kỷ nguyên này,
"Mất tích" ở đây cũng có khả năng là đã chết đi.
"Có rất nhiều cách giải thích, còn phải xem xem cậu chấp nhận cách giải thích
nào nào." Memphis tiếp tục nói, "Thời gian, là một loại sức mạnh mà ngay cả
Thần đều phải mê mẩn."
Bởi vì chỉ khi nắm giữ được thời gian, mới có thể khiến bản thân mình tồn tại
vĩnh viễn qua các kỷ nguyên mà không cần lo lắng bị chôn vùi trong dòng chảy
của nó.
Karen không khỏi nghĩ đến câu chuyện mà con chó nhà mình kể vào đêm đó, nó
dùng từ “biến mất” để hình dung Thần Vĩnh Hằng.
Nhưng nếu như Thời Gian thật sự là loại sức mạnh mà Thần vô cùng ham muốn
nhưng lại không thể có được, như vậy thứ đang tác dụng lên trên tất cả mọi
người ở đây rốt cuộc là sức mạnh gì?
Karen không biết đáp án, đội trưởng thử liên lạc ra bên ngoài cũng sớm thất bại,
lúc trước để Marlow truyền tin cầu cứu về Thần Giáo chắc hẳn là cũng đã mất
hiệu lực.
Nếu như chó và mèo nhà mình ở bên cạnh mà nói, bọn chúng chắc hẳn có thể
đưa ra nhiều suy đoán và gợi ý hơn.
Sau cùng,
Cả đám người của tiểu đội một lần nữa đến nơi cuối cùng chạm mặt tiểu đội của
Anthony và Kansa, cũng không ngoài ý muốn đó là, Marlow được yêu cầu ở lại
đây và cả hai tiểu đội kia đều không thấy bóng dáng đâu.
Richard chạy đến ven đường, kiểm tra một chút, Karen hỏi: "Cậu đang nhìn cái
gì?"
"Lúc tôi chủ động yêu cầu ở lại đây, có dùng đế giày chà chà ra một cái hố nhỏ
ở chỗ này, tôi có thể chắc chắn lúc trước mình đứng ở chỗ này, nhưng cái hố thì
không thấy."
Karen nhớ lại, lúc ấy Richard chủ động đứng ra nhận nhiệm vụ, vì để tỏa ra sự
lạnh nhạt, dưới chân thật sự có khá nhiều động tác.
Lúc này, Karen nghe được lời đề nghị của Fanny với đội trưởng:
"Đội trưởng, tôi cảm thấy nếu chúng ta đã không thể ra khỏi khu vực này, vậy
thì cứ vào trang viên Ales mà xem thử."
"Đúng vậy a, đội trưởng, dù sao đều đã như vậy, không bằng đi đến lâu đài cổ
nhìn xem bên trong rốt cuộc có thứ gì." Gray cũng đề nghị.
Neo lắc đầu, nói: "Nhưng ta cảm thấy, chúng ta chưa tiến vào trang viên Ales,
trái lại là ưu thế lớn nhất của chúng ta hiện giờ, ta cũng không tin thời gian tác
dụng của nó có thể dài đến như vậy.
Tất cả mọi người, tụ tập lại, hạ trại tại chỗ!"
Đội trưởng ra lệnh hạ trại, Karen và Memphis đi về phía bên tiểu đội, lúc này,
Karen để ý đến Richard vẫn chưa đi theo, mà còn đang ở đây mà tìm kiếm cái
hố nhỏ của mình.
"Richard, đi thôi, hạ trại." Karen hối thúc cậu ta.
Memphis cũng dừng bước lại, nhìn về phía Richard.
"À được rồi, tôi tới đây Karen."
Richard phủi tay, đứng người lên, sau đó ngay dưới ánh nhìn chăm chú của
Karen và Memphis, bắt đầu chạy về hướng ngược lại, còn vừa chạy vừa kêu:
"Ai, anh đừng có chạy nhanh như vậy chứ, anh chờ tôi một chút với, Karen!"