Karen, hỏi:
"Cậu có phải có cảm giác cái gì không giống hay không?"
"Thay đổi rất nhiều, nhưng hiệu quả cụ thể, tôi cũng không biết, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?"
"Chỉ là, ban đêm chắc sẽ biết thôi."
Hiệu suất làm việc của Alfred rất nhanh, Karen mới ngồi một hồi, anh ta đã cầm
theo một gói bánh sủi cảo đã đông lạnh và một bản bút ký có bìa màu đỏ đến.
"Thiếu gia, để tôi mang nó ra xe cho ngài?"
"Không cần, để tôi tự cầm được rồi, đúng rồi, đêm nay tôi sẽ về hơi trễ."
Mang đồ đạc ra xe, Karen lái xe tới chỗ nghĩa trang Thanh Đằng,
Lão Saman cũng không đóng cửa, mà đang cầm cái chổi to quét sân, Karen lái
xe vào, cầm theo túi bánh sủi cảo xuống xe.
"Đây là cái gì?" Lão Saman tò mò hỏi.
"Sủi cảo."
"Sủi cảo?" Lão Saman lắc đầu, "Phát âm kỳ lạ."
"Đây là món ăn mà gần đây tôi mới sáng tạo ra đấy, vừa nghiên cứu ra được, cố
ý đem đến cho ông nếm thử."
"A, thật sao, thật là để cho ta cảm thấy kích động, ta sẽ làm bộ không nhìn ra
việc cậu chỉ muốn nấu qua loa cho xong bữa tối hôm nay."
"So sánh với mỳ ống mà ông nấu thì nó dễ ăn hơn nhiều đấy."
"Thật sao, ta không tin."
Karen đi vào phòng bếp bắt đầu đun nước nấu sủi cảo, sau đó lấy ba phần nước
chấm, một phần là loại tương mà người Wien thích nhất, một phần là tương ớt
còn có một phần thì chỉ là giấm.
Lão Saman đã dọn xong cái bàn nhỏ, Karen bưng hai dĩa sủi cảo ra.
Lão Saman dùng cái nĩa xiên lấy một cái sủi cảo đưa vào trong miệng.
"Thấy hương vị thế nào?"
"Cũng không tệ lắm." Lão Saman lại tiếp tục ăn cái thứ hai, cái thứ ba...
Karen lúc đầu cầm cái nĩa lên, do dự một chút, vẫn để cái nĩa xuống.
"Cậu không ăn à?" Lão Saman vừa hỏi vừa bưng dĩa sủi cảo của Karen qua
trước mặt mình.
"Ban đêm tôi còn phải dự tiệc, người khác mời khách, tôi để dành bụng."
"Ha ha, đây là một thói quen rất tốt đấy."
"Còn có chút sủi cảo, tôi bỏ vào trong tủ lạnh cho ông." Karen nói.
"A, còn có bao nhiêu?"
"Một trăm cái a?"
"Còn có nhiều như vậy à, ta không tin, cậu đang lừa ta."
"Nếu ông không tin thì có thể tự mở tủ lạnh ra mà đếm."
"Đếm thì đếm." Lão Saman cầm cái tẩu thuốc lên, gõ gõ lên bàn, cái tẩu thuốc
phun ra một luồng sương mù, Lão Saman đưa tay vào, sau đó lấy ra ngoài một
túi sủi cảo, để lên bàn.
"Ha ha, thật đúng là còn nhiều như vậy, tên nhóc cậu cũng không gạt ta." Lão
Saman bẻ bẻ cổ, "Như vậy đi, trời tối ngày mai cậu chạy xe tang qua đây đi, chở
cái tủ lạnh của ta về."
Karen cúi đầu, nhìn xem cái tẩu.
"Cái tẩu, cây sáo, cậu cũng mang đi đi."
Trên mặt Karen không lộ ra vẻ hưng phấn, mà là hỏi: "Đã nhanh như vậy rồi
sao?"
"Ừm, nhanh hơn nhiều so với trong dự đoán, đại biểu giáo đoàn Pamirez đã bị
Trật Tự Thần Giáo đuổi ra ngoài khách sạn Ankara, bây giờ đang ở trong một
khách sạn bình thường tại thành phố York, đây đại khái là ý cuối cùng, bây giờ,
thì phải xem khi nào cấp cao trong thần giáo của cậu đưa ra thần chỉ, thần chỉ
vừa ban bố ra, tổ chức các nơi của Pamirez giáo đều sẽ bị thanh lý."
"Vậy ngày mai ta thuận tiện để người tới đo kích thước cho ông, giúp ông đem
quần áo làm trước."
"Ừm?"
"Ông thích phong cách tang lễ gì?"
"Cái này, ta còn chưa thực sự cẩn thận suy nghĩ qua."
"Vậy đêm nay ông cứ suy nghĩ thật tốt một chút, ngày mai tôi cho người tới ghi
chép."
Lão Saman lại ăn một miếng sủi cảo, gật nhẹ đầu.
"Ông cứ từ từ ăn, tôi đi trước đây, ngày mai tôi sẽ tới sớm một chút."
"Đi thôi đi thôi, a, đúng, trước lúc cậu đến, tên đội trưởng của cậu cũng đã tới
đây, hắn ta để lại một vật, hay là cậu đem trả lại cho hắn? Hoặc là, dù sao thì
ngày mai thì hắn cũng quay lại đây, ngày mai ta đưa lại cho hắn cũng được."
Lão Saman đứng dậy bước vào phòng nhỏ, sau đó cầm một tấm mặt nạ màu đen
đi ra.
Karen đưa tay nhận lấy, nói: "Để tôi giao lại cho hắn."
Từ chỗ này đi qua bên nhà máy, vừa lúc sẽ đi ngang qua gần phố Ngô Đồng,
cũng chỉ quẹo một chút mà thôi, với lại Karen cũng nhớ lại ngày hẹn lấy thần
bào mà mình đặt trước cũng đã tới, sau khi đem mặt nạ đưa đến văn phòng của
đội trưởng thì tiện đường đến lấy thần bào về.
Karen ngồi vào trong xe, Lão Saman tiếp tục ngồi trở lại chỗ cũ ăn sủi cảo,
Karen ấn còi xe ba lần, Lão Samanan tức giận làm một cái động tác tay "Xuỵt"
với Karen.
Hơn hai mươi phút sau, Karen lái vào phố Ngô Đồng, vị trí đậu xe quen thuộc
của anh bây giờ đã chật kín.
"Chả lẽ đang họp sao, nhiều xe như vậy."
Karen đi vào dạo qua một vòng, một khu lớn đến vậy mà cũng không tìm thấy
chỗ nào trống để đỗ xe, cuối cùng chỉ có thể chạy ra phía ngoài, dừng ở ven
đường.
Không biết đỗ xe trái quy định gần cao ốc giáo vụ có bị phạt tiền không, còn có,
nếu như có phạt tiền thì có thể dùng chứng nhận thần bộc để thanh toán không?
"Ba!"
Karen khép kín cửa xe lại, nhìn xem bởi vì dừng xe ở ngoài cho nên cách tòa
cao ốc một khoảng, chỉ có thể thở dài cầm mặt nạ bước đến.
Vừa đi chưa được mấy bước,
"Oanh!!!"
Một làn sóng xung kích kinh khủng và tiếng nổ chói tai lan đến, bụi đất tung
bay đầy trời.
Sau khi Karen ổn định lại cơ thể, kinh ngạc nhìn về phía trước;
Tòa cao ốc giáo vụ cao ngất kia của Trật Tự Thần Giáo sừng sững trước mặt
anh vậy mà, sập.