chắc chắn cũng đã nghĩ đến trường hợp này rồi, nhưng vị thế của bọn hắn khác
biệt, không dám đánh cược, càng không muốn thua như thế, dù sao thì ta cũng
không quan trọng.
Ai, cái cửa hàng kia bán dầu xoa bóp, ngươi đi mua giúp ta mấy bình để ta
mang về cho Mason, lúc hắn cùng ta uống rượu cứ luôn nói đau thắt lưng, chắc
là do Mary."
"Ở chỗ của ta có mấy quả mới trồng được...”
"Mấy cái đó người bình thường có thể ăn được à?"
"Có thể hoá giải tác dụng phụ."
"Ngươi có thể thử xem, bất kể là thiếu gia của ngươi hay là ngài Dis đều đặt
người nhà ở vị trí thứ nhất, ngươi cũng có thể làm điên làm khùng xem bọn họ
có thể chơi chết ngươi hay không.”
Darien há to miệng, sau khi bị thuyết phục thì hắn cũng lập tức từ bỏ ý nghĩ của
mình, ngược lại là bước đến chỗ cửa hàng phía trước để xếp hàng mua đồ.
Neo lại nhấp một ngụm thuốc kích thích dành cho yêu thú, sau đó cảm thấy
bụng rỗng "Uống rượu" có chút không tốt nên móc từ trong túi ra một vài mẩu
gì đó màu đen trông giống bánh quy, đưa vào trong miệng nhai.
Nếu như Karen ở chỗ này thì sẽ phát hiện thứ mà Neo đang ăn trông rất quen
mắt, bởi vì đây là thứ Neo lấy từ trong thuốc của Connor.
Tuy nói việc lấy đồ ăn từ trong bát của trẻ con thì rất khó coi nhưng điều này
trên một khía cạnh cũng đã nói lên mức độ kháng thuốc của Neo bây giờ đã
tăng lên đến mức độ cực đoan như thế nào.
Cho dù mặc dù hắn tiến bộ rất nhanh nhưng lại không thể nào so sánh với Karen
nên khiến cho hắn luôn cảm thấy không có ý nghĩa gì, mặc dù trên mặt hành
động vẫn như lúc trước nhưng trên mặt tư tưởng đã sớm lười biếng.
Hắn cũng không muốn mình tái diễn lại câu chuyện cũ giữa Dis và Rasma.
Về việc đến khi thực sự xuất hiện ngày đó, phải chăng mình có thể tăng lên đến
mức độ có thể đứng ở vị trí ngang hàng, đứng sóng vai chung một chỗ với
Karen, để xem may mắn đi, không thể làm được như vậy thì cũng không thể
trách mình, bây giờ mình còn sống, chưa đi tự sát đã là rất để mặt mũi cho
Karen rồi.
Ăn một ít vụn thuốc lại làm một ngụm thuốc kích thích, lúc Neo đang chuẩn bị
lắc lư cơ thể tuỳ ý để thể hiện tác dụng thuốc trên con đường náo nhiệt này thì
một cảm giác đặc biệt lại làm cho hắn tỉnh táo lại trong nháy mắt.
"A, đáng chết, thật sự là lãng phí tất cả màn dạo đầu của ta!"
Cảm giác hơi say rượu vừa được khơi gợi lên đã bị áp lực xuất hiện quỷ dị kia
phá hỏng.
Ánh mắt của Neo nhìn về phía ngọn núi cao nhất trong Thánh địa.
Nơi đó là vị trí trung tâm nhất của Thánh địa, giống như ban quản lý đại khu ở
đại khu của Trật Tự.
Từng tiếng nỉ non phát ra từ trên đỉnh núi, lúc mới đầu cũng không nghe rõ
ràng, nhưng thời gian dần trôi qua, đám người bình thường đi trên đường nhao
nhao dừng việc đang làm lại.
Darien cầm thuốc quay về, đi được một nửa thì trong tròng mắt của hắn toát ra
vẻ thành kính trang nghiêm, nhưng rất nhanh hắn đã lắc lắc đầu mình, mắng:
"Còn ca ngợi Sinh Mệnh làm gì, ta đã gia nhập Trật Tự rồi."
Thế nhưng hắn có thể tỉnh táo lại thì cũng không có nghĩa là những người khác
cũng làm được tương tự, ở trên đường có số ít người dùng lễ nghi của Sinh
Mệnh Thần Giáo để bắt đầu ca ngợi và cầu nguyện, phần lớn người bình thường
mặc dù sinh sống ở nơi này nhưng cũng không có quá nhiều liên quan đến Sinh
Mệnh Thần Giáo thì quỳ rạp xuống đất với gương mặt tràn đầy vẻ ngờ nghệch,
trong miệng không ngừng ngâm tụng "Ca ngợi Sinh Mệnh”.
Darien nhanh chân bước đến bên cạnh Neo, hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Ngươi hỏi ta thì ta biết đi hỏi ai?" Neo đưa tay hút điếu thuốc của Lôi Đình
Thần Giáo một hơi rồi sau đó ném cái bình chứa thuốc kích thích đã uống hết
xuống dưới đất, trên mặt dần dần hiện lên vẻ hưng phấn, "Nhưng, ta có cảm
giác đây sẽ là một hồi nhạc dạo rất thú vị đấy."
"Để ta thông báo cho Bộ trưởng trước…”
Darien còn chưa kịp nói hết lời thì Neo đã biến mất khỏi vị trí ban đầu.
"Chậc… "
Darien không do dự nữa mà đi theo.
Hai người đi đến trước cao ốc giáo vụ của Sinh Mệnh Thần Giáo ở gần đó, pho
tượng ngọn lửa vốn màu đỏ biểu tượng cho sinh mệnh ở phía trước cao ốc đã bị
nhuộm thành màu đen, tượng trưng cho sự kết hợp giữa Trật Tự và Sinh Mệnh,
chỉ có thể nói rằng quan chấp chính của Thánh địa Sinh Mệnh này quả thật là
một thiên tài.
Nhưng bây giờ, tất cả thần quan Sinh Mệnh từ đại sảnh giáo vụ cho đến trong
từng văn phòng đều đang hết sức chăm chú cầu nguyện.
Nhưng vấn đề là nếu như bọn hắn thật là tín đồ thành kính không sợ chết thật sự
thì sao có thể còn sống đến bây giờ?
Bởi vậy, nên việc thành kính lúc này trở thành vấn đề lớn nhất.
Neo đưa tay bắt lấy bả vai Darien, hỏi: "Ngươi không cảm thấy có gì khác
thường à?"
"Ngài đang hoài nghi lòng trung thành của ta đối với thiếu gia sao?"
"Ta chỉ muốn tìm một cái hàng mẫu làm tham chiếu, ai, được rồi, ngươi đã sớm
không phải một cái hàng mẫu hợp quy cách."
"Cảm ơn sự tán thành của ngài."
Vừa dứt lời, bên trong ánh mắt và làn da của các thần quan Sinh Mệnh đang cầu
nguyện trang nghiêm kia bỗng nhiên nổi lên màu đỏ quỷ dị, màu đỏ đậm đến
nỗi tựa như máu tươi thấm ra ngoài cơ thể.
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Tiếng nổ tung liên tục truyền ra, cơ thể của từng thần quan Sinh Mệnh hoá
thành máu tươi, rồi bắt đầu di chuyển theo trình tự cố định rồi sau đó cùng nhau
hội tụ lên đỉnh cao nhất của thánh địa.
Neo liếm môi một cái: "Đây là hiến tế.”
Ngay từ đầu chỉ là thần quan, thời gian dần trôi qua, thì cơ thể của người bình
thường trong Thánh địa này cũng bắt đầu hòa tan, mặc dù sương máu rất nhạt
nhưng số lượng đủ nhiều cũng có thể hợp thành một dòng sông máu không nhỏ.
Không có tiếng kêu thảm, không có chém giết, toàn bộ sinh linh trong thánh địa
đang dùng phương thức “bình yên” này mà bị bóc tách sự sống, rút chiết máu
tươi.
Một nghi thức hiến tế lớn chưa từng có từ xưa đến nay được kéo rèm che ra.
Neo không có ra tay đi can thiệp vào những gì đang diễn ra, bởi vì chỉ can thiệp
vào những gì xảy ra trước mắt cũng không có ý nghĩa gì, mà lại nếu không có gì
bất ngờ xảy ra thì tình huống tương tự cũng đang diễn ra ở trong các Thánh địa
Sinh Mệnh khác. Khi hai vị Chủ Thần Sinh Mệnh sắp giáng lâm Vườn Sinh
Mệnh thì các khu vực giáo hội trong các Thánh địa sinh Mệnh đều có dấu hiệu
và dị động xuất hiện, các thần quan Sinh Mệnh là những kẻ kích động đầu tiên,
sau đó …kích động đến mức không còn gì cả.