tất cả sinh linh ở phía ngoài đều hiện lên ánh sáng xanh, quay đầu cùng nhìn về
phía Karen.
Karen không có sợ hãi, mặc cho một nguồn sức mạnh vô hình đang vọt đến
giống như thủy triều mà dần dần đẩy mình ra ngoài, trong thời gian này, anh
còn cố ý xoay người, nhìn về phía khu ký túc xá phía sau lưng đang dần bị ánh
sáng màu xanh lam bao phủ.
Đây là kết giới của Ngọn Giáo Vĩnh Hằng?
Không, cái này đã vượt qua cấp độ kết giới, hẳn là thuộc về lĩnh vực.
Ở bên trong lĩnh vực này, Michels gần như có thể chủ đạo tất cả, đây là năng
lực của Thần linh, chỉ có số ít Thần khí đủ mạnh và còn hoàn chỉnh thì mới có
thể giữ lại một phần sức mạnh này.
Tất cả Thần khí, đều đang mong mỏi một sự kiện, đó chính là chủ nhân của
chúng trở về, bởi vì chỉ có như thế, Thần khí mới có thể khôi phục tự do, tái
hiện lại vinh quang ngày xưa của chúng.
Michels khẳng định cũng đang mong chờ Thần Vĩnh Hằng trở về.
Thái độ của nó thay đổi đối với mình, là bắt đầu từ lúc trông thấy cơn nghiện
đói ở sâu trong linh hồn của mình, nhưng nó tuyệt không phải là đang nịnh nọt,
càng giống như là đang đùa giỡn, muốn xem trò vui.
Nó nói, về sau nếu như mình có thể tìm tới nó, nó sẽ nguyện ý trợ giúp mình.
Cho nên có nghĩa rằng đến khi mình trưởng thành thì có thể mang đến cho nó
lợi ích có thể nhìn thấy bằng mắt thường sao?
Mà lợi ích này, là chỉ đối với nó, hay là đối với cả một quần thể?
Nó chắc hẳn phải biết chuyện của kỷ nguyên trước, thậm chí, nó cũng rõ ràng
nguyên nhân vì sao trong kỷ nguyên này, Chư Thần không xuất hiện.
Từ sau khi Michels xuất hiện, tất cả ngôn ngữ và động tác cơ thể đều đang tái
hiện lại trong đầu Karen, Karen đang dùng những chi tiết này, để thử tìm hiểu
ngược dòng một vài tin tức.
Bỏ qua quan niệm cố hữu của tư duy, khí linh Thần khí bị phong ấn trong vô
tận, thật ra không khác biệt lắm với cách hình dung của Neo đối với những
Thần tử kia, có đôi khi đơn thuần giống như những đứa trẻ trong trường mẫu
giáo.
Bọn nó cũng không giỏi ngụy trang, hoặc có thể nói, bọn nó tự nhận là mình
ngụy trang rất cao siêu, nhưng đứng trước mặt những người vốn có kinh nghiệm
điều tra phong phú, sự ngụy trang ấy cũng chỉ là chuyện tiếu lâm.
"Sự trưởng thành của ta sẽ đem đến lợi ích cho bọn chúng?"
"Ta trưởng thành, sẽ để cho lợi ích của ai bị tổn hại?"
"Mà lợi ích của ai bị tổn hại, mới có thể để cho bọn nó có lợi?"
Karen cảm thấy mình đã mơ hồ cảm nhận được nguồn cơn của chuyện này.
Sau một khắc, ý thức của anh bị "Trục xuất" ra khỏi nơi này, chính thức trở về
hiện thực.
Những gì trải qua trong cả một ngày, như là một giấc mộng thoáng qua.
Nhưng lời hỏi thăm của Sidrod ở bên cạnh, để Karen trong nháy tỉnh táo lại.
"Karen, Karen, cậu vẫn ổn đấy chứ?"
Karen mở mắt ra, cảm xúc và biểu cảm trên gương mặt trong thoáng chốc được
điều chỉnh lại, anh giơ tay lên, sờ lên trán của mình, nói:
"Thưa thầy, vừa nãy hình như ta nghe được tiếng mở cửa giống như ngài nói,
còn nghe được tiếng kêu thảm thiết."
"Sau đó thì sao?" Sidrod tiếp tục hỏi.
"Sau đó, ta thử tập trung lắng nghe, nhưng cả người giống như trở nên mơ hồ,
đầu còn hơi choáng một chút."
"À." Sidrod thở dài nói, "Cậu không nên miễn cưỡng mình, Karen, có lẽ sẽ
khiến tinh thần hoặc thậm chí linh hồn của cậu bị tổn hại."
"Ta chỉ cảm thấy vô cùng tò mò với căn phòng này, ta cực kỳ muốn nhìn thử
một chút, tình cảnh của bốn người kia ở trong căn phòng này lúc trước là như
thế nào, ta muốn biết tin tức liên quan tới bọn họ."
"Đây là chuyện đương nhiên, thân phận của bọn họ, quả thật có thể khiến cho
những hậu nhân như chúng ta cảm thấy tò mò, nhưng cậu cũng không nên lỗ
mãng như vậy."
"Ta đã biết, thưa thầy, là ta quá tự tin về bản thân mình, về sau sẽ không như
thế."
"Ừm, không có việc gì là tốt rồi, chúng ta trở về đi, ta cảm thấy cậu cần nghỉ
ngơi, tiết học buổi chiều chắc cũng không cần học đâu nhỉ?"
"Ta dự định về nhà khách, ngày mai cần phải đến điểm tập hợp của Đoàn điều
tra, tiết học chỉ có thể để sau này tìm cơ hội để bổ sung."
"Thật ra cũng không cần phải lo lắng chuyện này, về sau có rất nhiều cơ hội và
thời gian."
Sidrod dẫn Karen ra khỏi ký túc xá.
Sau khi đi xuyên qua khu vực không người kia, hai người về tới khu sinh hoạt,
đứng ở dưới khu ký túc nhà của giáo viên, Sidrod hỏi: "Karen, hay là cậu nghỉ
lại ở chỗ của ta đi?"
"Không cần phải quấy rầy ngài, thưa thầy, dù sao thì Trưởng khu cũng có thể
trở về, cũng không được thuận tiện lắm, cám ơn lòng tốt của ngài, thưa thầy,
ngài đi lên nghỉ ngơi đi, ta về nhà khách."
"Được rồi, ta sẽ chuẩn bị cho cậu một chút bút ký và văn chương, chờ sau khi
xong việc của Đoàn điều tra trở về trường học, ta sẽ đưa cho cậu."
"Vậy thì thật cảm ơn thầy."
Sau khi Karen rời đi, Sidrod lên lầu, mở cửa, vào nhà.
Gaspol cũng không ở trong nhà, cho nên trong nhà chỉ có một mình ông ta, ông
đi vào phòng sách của mình, mở đèn lên.
Rất nhanh, tấm thảm ở phía trước bàn đọc sách bắt đầu bồng bềnh, phía dưới lộ
ra đường vân của một cái trận pháp, trận pháp khởi động, một cái bóng màu đen
từ từ hiện ra từ bên trong.
"A ~" Bóng đen phát ra âm thanh cực kì lười biếng, giống như là giấc ngủ trưa
vừa bị gián đoạn, "Sidrod, ta nhận được cảm ứng, ngươi dẫn mục tiêu được
sàng lọc đến khu ký túc xá kia sao, thế nào, có kết quả gì?"
Người hỏi có chút qua loa, tựa như đã sớm đoán được kết quả, chỉ là đang dựa
theo hình thức thông thường.
Sidrod đáp lời: "Không có kết quả."
"Ai, ta biết ngay mà, ngươi nói xem, rốt cuộc ai mới là người đầu tiên?"