trở nên trong suốt, mà sự trong suốt này đang dần lan ra.
Chuyện gì đang xảy ra?
Karen nhắm mắt lại, bắt đầu tiến hành cảm nhận bản thân, lúc cùng rửa bát với
Protaras, anh đã tự điều chỉnh bản thân mình, cố gắng hạ thấp tinh thần lực để
trạng thái của mình tương thích với hoàn cảnh nơi này.
Bây giờ có thể cảm nhận rõ ràng rằng đã không tìm thấy cảm giác tương thích
này nữa.
Không, không phải không tìm được …mà là nó ở phía trên!
Mình vốn cần áp chế bản năng nên cúi người mới có thể miễn cưỡng đạt được
độ cao thích hợp, bây giờ thế mà cần mình phải vươn tay lên mới chạm đến
Vì sao lại như thế này?
Là bởi vì Ukonga không còn ở nơi này rồi sao?
"Cảnh tượng" trong căn phòng này vốn là do Ukonga dựng lên, sau đó mình chủ
động gia nhập, xem như giúp hắn chia sẻ một phần, bây giờ Ukonga rời khỏi
nơi này, muốn tiếp tục duy trì sự vận hành của "Cảnh tượng" bên trong khu ký
túc xá, mình cần phải gánh vác toàn bộ?
Cho nên, bây giờ nên làm gì?
Karen phát hiện hai cánh tay của mình đã trở nên hơi mờ, không bao lâu sau,
mình sẽ biến thành một người trong suốt, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Điều động tinh thần lực, sức mạnh linh hồn truyền vào, Karen nắm hai tay lại,
ngẩng đầu, một lát sau, anh có lại cảm giác khi nắm chặt hai bàn tay.
Hai tay khôi phục bình thường, nhưng mình bỏ ra thêm rất nhiều sức mạnh linh
hồn.
Dựa theo tỉ lệ tiêu hao nhanh như thế này, Karen cảm thấy cho dù mình có chờ
đến buổi tối khi bọn họ trở về, mình cũng sẽ trở nên vô cùng suy yếu.
Thế nhưng mình lại không thể nào rời khỏi khu ký túc xá này, mà bốn người
bọn họ, hiện tại cũng không thể trở về.
Nhất định phải nghĩ một biện pháp để hạ thấp tiêu hao.
Karen bò lên trên giường của Giáo Hoàng Điên, sau khi bò lên, anh do dự một
chút, trèo xuống, sau đó bò lên trên giường Protaras.
Mặc dù đây là cảnh tượng trong dấu ấn tinh thần, hết thảy đều là hư giả, nhưng
Karen cũng không phải là muốn "Làm bẩn" giường của người ta.
Cho nên, vẫn nằm trên giường của Protaras đi, dù sao cũng là Đại tế tự, cùng là
tín đồ Trật Tự, cũng sẽ không ngại.
Nằm xuống, đắp chăn, sau đó Karen bắt đầu giảm "Chi phí tồn tại" của mình
xuống, hai tay hai chân anh rất nhanh lại bắt đầu trở nên trong suốt, mãi cho đến
khi toàn thân đều biến thành trạng thái hơi mờ.
Anh dừng lại, bắt đầu khống chế mức độ, không giảm xuống cũng không tăng
lên, dùng trạng thái tiêu hao thấp này để duy trì sự tồn tại của mình ở đây, mãi
cho đến khi bọn họ trở về.
Mình vẫn là quá ngây thơ rồi, còn muốn ở lại chỗ này để học tập … loại trạng
thái này còn học tập được cái gì đây, cũng nhờ linh hồn của mình cứng rắn vượt
qua người bình thường, nếu là những người khác tới đây, có lẽ đã sớm không
chịu nổi.
Cũng không đúng, Sidrod điều tra nghiên cứu nơi này nhiều năm như vậy, ông
ta đều không thể đi vào trong cảnh tượng này, nói cách khác thì người bình
thường… không, xem như là những người cực kỳ ưu tú kia, điều kiện không
phù hợp yêu cầu, cũng không có khả năng tiến vào nơi này.
Ý thức của Karen có chút mơ hồ, cả người ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ.
"Thời gian", đang "từ từ" trôi qua.
Trời bên ngoài, cũng tối dần đi.
Đột nhiên, Karen vốn đang mơ mơ màng màng, trong nháy mắt trở nên cực kì
tỉnh táo, tỉnh táo đến nỗi cảm giác được khung cảnh xung quanh có chút méo
mó, cái giường cũng như muốn sập xuống!
Rõ ràng đang ở trong trạng thái tiêu hao thấp, nhưng vào lúc này tần suất thấp
bỗng cao vọt lên.
Chẳng lẽ là Ukonga trở về rồi?
Nguồn năng lượng chính trở về rồi sao?
"Kẹt kẹt …"
Cửa phòng bị mở ra, sau đó "Ầm" một tiếng khóa trái, ngay sau đó Karen nghe
được giọng nói của Ukonga:
"Vào đi, chính là chỗ này, bây giờ trong ký túc xá cũng không có ai."
Karen vốn đang muốn xuống giường, tiếp đó thì nghe được âm thanh một người
nữ: "Còn chưa cởi xong quần áo mà, ai nha, làm gì gấp gáp vậy."
"Mặc quần áo càng có cảm giác, em à, anh chính là bị cái này mê hoặc đầu
tiên."
"Đến trên giường…"
"Không, bàn đọc sách vừa đủ cao."
Ngay sau đó, cái loại âm thanh có tiết tấu kia truyền đến, còn có âm thanh của
nam nữ làm nền.
Karen: "…"
Karen rõ ràng không có chần chừ một chút nào, khi Ukonga trở về, mình điều
chỉnh xong trạng thái rồi chuẩn bị leo xuống giường, nhưng ai bảo tốc độ bên
phía Ukonga lại nhanh đến thế!
Mà bọn họ còn tiến hành ở trên bàn đọc sách ngay phía dưới giường.
Đây quả thực là quá hoang đường, ai có thể nghĩ tới, Trưởng Lão Thần Điện
của Trật Tự Thần Giáo sẽ dắt gái về phòng rồi làm chuyện đó ngay trên bàn đọc
sách của Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo!
Karen chỉ có thể tiếp tục yên lặng nằm đó, cố hồi tưởng lại một đoạn trong
quyển sách thuật pháp từng đọc trước đây ở trong đầu.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng hai người ở phía dưới
cùng nhau thở ra một hơi dài cao vút.
Karen thu hồi suy nghĩ, được rồi, cuối cùng cũng kết thúc.
Sau đó, là tiếng thu dọn quần áo.
"Em phải đi trước, đêm nay phải cùng bọn họ trở về bộ môn, chờ thêm mấy
ngày nữa sẽ lại tới tìm anh."
"Được rồi, em yêu, anh chờ em."
Người nữ rời đi.
Ukonga ngồi xuống trên ghế, "Xoẹt" một tiếng, châm một điếu thuốc lá.
Ukonga thấy Karen ngồi dậy ở phía trên giường, nhưng hắn chỉ là cười nói:
"Cảm giác thế nào?"
Lúc này, hắn chỉ mặc quần, phía trên để trần, lộ ra đường cong cân đối khoẻ
đẹp.
Karen hỏi: "Ngươi đang bị dở hơi à?"
Hiển nhiên, Ukonga là biết mình ở trong ký túc xá.
"Ha ha, ngươi không hiểu." Ukonga dùng một cái tay khác móc ra một quyển
trục, "Ta lấy được bản vẽ tế đàn rồi."
Mỹ nam kế thành công.
Karen xuống giường, ngồi xuống trước bàn đọc sách của Giáo Hoàng Điên.
"Ta đi tắm, bọn họ hẳn là cũng sắp trở về rồi." Ukonga đi vào phòng tắm, "A,
đáng chết, mùi máu của con gà tây này vẫn còn chưa tan đi, được rồi, ta ra
ngoài tắm."
Ukonga cầm một cái thau và khăn mặt đi xuống phòng tắm công cộng dưới lầu.
Sau một lát, Giáo Hoàng Điên và Protaras trở về.
Giáo Hoàng Điên vừa vào đã hơi nghi nghi một chút nói: "Sao có mùi hải sản
thế."
Protaras thì hỏi: "Ai làm đổ nước trên bàn đọc sách của ta đấy."
Karen ngồi ở bên trong, không có trả lời.
Lúc này, Ukonga tắm rửa xong huýt sáo trở về phòng, vừa cười vừa nói: "Các
anh em, ta đã hoàn thành nhiệm vụ một cách mỹ mãn."
Giáo Hoàng Điên lắc đầu cười cười.
Mặt của Protaras lúc này trầm xuống.
Ukonga đung đưa vòng eo, nhảy một điệu nhảy nào đó hơn một nghìn năm
trước:
"Được rồi, việc còn lại giao cho các ngươi."
Karen hỏi: "Cho nên chúng ta sẽ phải bố trí tế đàn trong căn phòng này sao? "