những tín đồ thành kính của Nữ Thần, chiến đấu vì Thần Giáo như ngài và
thuộc hạ của ngài. Việc mà thầy trò tôi làm cũng không đáng để nhắc đến."
"Không có thầy của ngươi chủ trì cuộc ngoại giao hòa giải này thì chúng ta
cũng không có thế cục chiến tranh tốt đến như vậy, cũng không có khả năng để
Trật Tự Thần Giáo không thể không nắm lỗ mũi mà chấp nhận phía sau việc
chúng ta tuyên chiến với Luân Hồi có bóng dáng của chúng. Lần này trên công
việc ngoại giao, hoàn thành cực kỳ tốt, ta biết các ngươi nỗ lực, cũng biết các
ngươi không dễ dàng, các ngươi cũng đều những chiến sĩ trung thành nhất dưới
trướng của Nữ Thần."
"Cảm ơn ngài."
Gringa đứng người lên, đưa tay gọi phó quan chỉ huy của mình đến.
"Thưa ngài."
"Lệnh giới nghiêm đêm nay đã được ban hành chưa?"
"Đã dựa theo dặn dò của ngài mà ban hành rồi."
"Ban hành thêm một điều, cả hạm đội cảnh giác, trực tiếp lấy danh nghĩa của ta,
nói cho bọn họ là càng vào thời khắc này, thì Luân Hồi Thần Giáo càng có khả
năng áp dụng chiến thuật lên thuyền tập kích, để bọn họ đều giữ vững tinh thần,
không nên chết trước khi bình minh thắng lợi đến, vậy thì cũng quá thiệt thòi."
"Vâng, thưa ngài."
Mota đưa tay, vừa giúp Gringa điều chỉnh áo choàng vừa nói: "Ngài nhận định
bên phía Luân Hồi sẽ có hành động sao?"
"Ta hi vọng bọn chúng có."
Ánh mắt của Gringa hơi trầm xuống, "Nếu như không có, vậy thì mang ý nghĩa
có lẽ là do chúng ta không phát hiện được vấn đề."
"Thế nhưng mà chúng ta đã có được tin tức tình báo "
"Trên đời này, không có bất cứ chuyện gì là tuyệt đối, cho dù là ánh trăng, cũng
không có khả năng chiếu đến mỗi một góc của mặt đất."
Karen được sắp xếp một căn phòng độc lập, trong phòng này có phòng riêng,
chỉ có điều là nước có chút ít, tắm rửa xong sau đó thay một bộ quần áo, Karen
dự định đi đến Phòng chỉ huy thật.
Lúc bước lên cầu thang để lên lầu, Karen trông thấy phía trước xuất bóng người
của thuyền trưởng Yadu.
"Đội trưởng Karen đây là muốn đến phòng chỉ huy?" Yadu mở miệng hỏi.
"Đúng vậy, thưa ngài thuyền trưởng."
"Nếu như đội trưởng Karen nguyện ý mà nói, ngày mai có thể đến bên trong
phòng chỉ huy của ta để quan sát.” Thuyền trưởng Yadu cảm thấy, sau ba ngày
chung thuyền, phát hiện Đội Quan Sát của Trật Tự Thần Giáo này rất "Lễ
phép", bọn họ căn bản cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ là ở yên trong
cái phòng chỉ huy giả kia mà tự tìm niềm vui. Nếu đã như vậy thì, Yadu cũng
không để ý mà cho bọn họ thêm một chút mặt mũi.
"Được rồi, cảm ơn ngài, ngài thuyền trưởng."
"Đội trưởng Karen khách khí rồi, đêm nay, nên nghỉ ngơi sớm một chút đi, lần
tiếp theo đuổi kịp kẻ địch có lẽ là lúc sáng sớm, lần này, chắc hẳn là có thể đánh
tan hạm đội của đội phương, sẽ tương đối đặc sắc."
"Được rồi, ta rất chờ mong, sáng mai ta sẽ đến phòng chỉ huy của ngài trước để
chờ ngài đến."
"Đội trưởng có thể đi vào uống ly cà phê, ở đó ta cũng có để sẵn hạt cà phê."
"Thật sao, ta thích uống nhất là cà phê."
"Vậy cứ quyết định như thế, buổi sáng chúng ta sẽ dùng bữa sáng trong âm
thanh của hạm đội kẻ địch bị hủy diệt."
"Ta đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó trong đầu của mình."
"Ha ha, đội trưởng Karen sớm nghỉ ngơi một chút, nhớ kỹ, nếu như có xảy ra
chuyện gì, hoặc là nghe được tiếng động lạ nào, phải đóng kỹ cửa khoang mà
không nên ra ngoài. Vừa nãy thì quan chỉ huy cũng đã truyền xuống mệnh lệnh
thứ hai, chúng ta muốn phòng ngừa người của Luân Hồi lên thuyền tập kích."
"Bọn hắn sẽ làm như vậy sao?"
Loại hành vi này rất khó để đạt được hiệu quả thật sự, mà những người được
phái đi, đều rất khó để còn sống mà rời khỏi.
"Lúc con mồi đã rơi vào đường cùng, bất kể nó làm ra chuyện gì, đều rất bình
thường."
"Đúng vậy, cám ơn ngài đã dạy bảo."
Karen trở lại "Phòng chỉ huy" lầu ba, Yadu thì xuống dưới dặn dò các thủy thủ
trên thuyền gấp rút tuần tra không được chậm trễ.
Bên trong "Phòng chỉ huy", Ashley, Blanche, Mas và Bart đang đánh bài.
Muri thì chuyên chú đọc sách, cậu ta cũng không mang sách, mà là mượn từ
chỗ Karen. Alfred thì ngồi ở bên cạnh cửa sổ mạn tàu, vừa nhìn ngắm cảnh sắc
ngoài cửa sổ vừa vẽ tranh.
Sau khi Karen đi vào thì từng người chào hỏi anh, Karen ra hiệu bọn họ tiếp tục
làm việc của mình, sau đó tự mình mở cửa, đi tới phòng quan sát. Kevin nằm
trên mặt đất, nhìn xem mặt trăng trên đỉnh đầu, mặt trăng trên mặt biển luôn
luôn có thể dẫn dắt ra một vài sự mơ màng của con chó này.
Pall thì ghé vào trên lan can, ngắm nhìn mặt biển.
Lúc này một mèo một chó, đều đang hồi tưởng lại về thanh xuân đã mất của
mình.
Karen quay đầu lại, lúc này mới phát hiện chỗ Alfred ngồi, xuyên thấu qua cửa
sổ mạn tàu thì vừa lúc có thể nhìn ra đây, lúc trước mình còn tưởng rằng Alfred
đang vẽ phong cảnh, thì ra là anh ta đang vẽ người ngắm phong cảnh.
Philomena nghe được tiếng bước chân sau lưng, cô có thể phân biệt ra được là
Karen tới, xoay người, nói với Karen:
"Đội trưởng."
Con mèo kia cùng con chó kia, bọn chúng chắc chắn cũng phân biệt ra được
tiếng bước chân của mình, nhưng chúng nó ỷ vào sự quen thuộc với mình, tiếp
tục đắm chìm trong tâm tình của mình. Bây giờ thi Philomena ngược lại trở
thành người lễ phép nhất.
Karen đi tới bên người Philomena, hỏi thăm trả lễ: "Đang suy nghĩ gì đấy?"
"Đang nhớ về bà của ta, bà ấy là người thân duy nhất của ta, ta vẫn luôn đang
suy nghĩ một vấn đề, ta sẽ phải chôn bà ấy ở đâu, ta phát hiện hoàn cảnh nơi này
rất không tệ, không chỉ ban đêm, ban ngày nơi này cũng rất âm u, bà ta chắc
cũng sẽ thích nơi này, đội trưởng, ngài cảm thấy hải táng thế nào?"
"Hải táng mà nói thật ra cũng không có nhiều ý nghĩa như vậy, chủ yếu là một
sự thoải mái và buông bỏ. Nếu như nhất định phải lựa chọn hải táng mà nói, ta
đề nghị về sau ngươi có cơ hội thì có thể mang theo tro cốt của bà nội ngươi đến
Biển Chết, vung tro cốt của bà ấy xuống đó, nói không chừng sau một thời gian
ngắn thì bà ấy cũng có thể trở thành một dấu ấn tinh thần ở nơi đó, mỗi người
trôi nổi hoặc trèo thuyền trên mặt biển, chết xong cũng sẽ không sống yên ổn."
"Thật sao?"
"Thật. Đương nhiên, nếu như muốn càng đặc sắc hơn mà nói thì có thể đem thi
thể của bà ta đến khu vực Luân Hồi Cốc, kiếm một chỗ nào đó phía ngoài thành
trấn, hoàn cảnh nơi đó rất đặc thù, không bao lâu liền có thể biến thành thây ma,
một mực bước đi vô định không mục đích."
"Đội trưởng, ngài nói làm ta cảm thấy rất động lòng."
"Đừng nói cho bà ngươi là ta nói cho ngươi mấy lời này."
"Sẽ không, ấn tượng của bà ấy đối với ngài vẫn luôn rất tốt, bà ấy cho rằng ngài
là một người thật sự ưu tú."
"Thật sao?"
"Đúng vậy, bà ta nói ta cần học tập ngài, lúc có thiên phú, cũng muốn có được
tâm cảnh ngang nhau."
"Có lẽ có liên quan đến không khí trong gia đình, tất nhiên vấn đề này xuất hiện
ở trên người của bà ngươi."
"Mọi chuyện đều sẽ giải quyết xong, ta cảm thấy không còn bao lâu nữa."
Philomena nhìn về phía biển cả, trầm giọng nói, "Hoặc là ta giết bà ấy, hoặc là
bà ấy giết ta, ta cùng bà ấy, chỉ có một người có thể sống."