thể hiện một cách trực quan, cho đến khi Karen nói lần thứ hai:
"Bay một vòng biểu diễn một chút, người bạn yêu quý của ta."
Con mắt của Tiên Đế lúc này trừng một cái, giống như là phát sinh phản ứng,
lập tức mở hai cánh ra, bắt đầu bay múa.
Dù sao thì cũng là loại chim được nuôi dưỡng cho việc tế tự, tư thế bay của nó
rất đẹp, không chỉ có lông vũ hoa lệ, mà nó lại không hôi thối giống với những
loại chim khác, ngược lại trên người mang theo một loại hương thơm.
Trong lịch sử có một đoạn thời gian, những nhân sĩ trong Thần Giáo lúc uống
trà thích bỏ thêm một cái lông của Tiến Đế vào trong tách.
Không thể không nói, vận mệnh của tộc Tiên Đế này, ngược lại là rất giống với
gia tộc Alte của bà ngoại, bao hàm nước mắt chua xót ở trong.
Sau khi ngồi một hồi, Karen dứt khoát nằm xuống đi ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức
cho cuộc giải phẫu tối nay.
Tiên Đế thấy Karen ngủ, cũng không bay nữa, sau đó hạ xuống, đứng ở bên
cạnh.
Philomena đón mèo trở về.
Connor cùng đi với Pall, cô bé vừa xuống xe đã chạy về hướng của khu chăn
nuôi yêu thú, Connor có thể cảm giác được khí tức của Karen.
Pall thì có chút lười biếng nằm ở chỗ ngồi phía sau xe, gần đây cô cũng khá mệt
mỏi và bận rộn, không chỉ công việc dời mộ phức tạp hơn nhiều so với trong
tưởng tượng, dạy bảo cho Eunice cũng làm cho cô cảm thấy có chút mệt lòng.
Cũng không phải nói thiên phú của Eunice không đủ cao, trên thực tế, thiên phú
của Eunice thật cực kỳ tốt, sức mạnh tín ngưỡng truyền thừa gia tộc trong người
Eunice có thể tự vận hành, nói cách khác cho dù cô không hề làm gì, dù mỗi
ngày đều chỉ ăn cơm đi ngủ vẽ tranh đọc sách, đợi đến khi trung niên ba bốn
mươi tuổi, tín ngưỡng gia tộc cũng có thể đạt đến cấp bảy.
Cũng không biết là do huyết mạch của gia tộc Ellen sau khi mỏng manh đến
mức độ nhất định thì rốt cuộc trỗi dậy, hay là do ánh mắt chọn lựa của Dis tốt,
tóm lại, Eunice xem như là huyết mạch ưu tú nhất trong bao nhiêu thế hệ trước
đây.
Thế nhưng vấn đề lớn nhất của Eunice đó là cô thiếu mất cơ sở vốn nên được
thiết lập từ nhỏ, mà cấp bậc tín ngưỡng gia tộc hiện tại của cô là được tăng
cường bởi việc ngủ.
Pall muốn dạy dỗ cho Eunice trở nên giống như mình trước kia sẽ rất khó, có rất
nhiều chỗ cần phải học bù, nhiều lần Pall cũng chỉ có thể mắng lão Anderson vì
lúc trước để dễ gả cháu gái đi nên cố ý không thức tỉnh huyết mạch cho Eunice,
khiến Eunice bị chậm trễ.
Nhưng mà điểm khiến Pall thấy lao lực nhất đó là bản thân Pall là một thiên tài,
thiên tài lúc dạy bảo cho người bình thường sẽ rất thiếu kiên nhẫn, cùng với một
Dis và một Karen trưởng thành dưới sự quan sát của Pall, để cho sự nhận thức
của cô đối với việc "Dạy học" đã xuất hiện sự méo mó.
Nhiều khi nó giảng bài, Eunice đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng Pall thường
sẽ giảng bài như thế này:
"Làm như thế này, rồi như thế này là được, đã rõ chưa meo?"
Sau nhiều lần giảng, Pall bắt đầu phát cáu, cũng không phải đối với Eunice, mà
chủ yếu là đối với bản thân mình, bởi vì trong lòng Pall rõ ràng, Karen cũng
không có yêu cầu gì với thực lực của Eunice, cho dù Eunice chỉ là một người
bình thường, Karen cũng không để ý chút nào.
Cái vị công chúa Ophelia của Đảo Ám Nguyệt kia, cho dù là vung thanh đại
kiếm mạnh đến mức toé ra tia lửa thì cũng không sánh chắt chắt chắt chắt gái
nhà mình đẩy cửa sổ ra mỉm cười nhìn Karen trở về.
Pall biết, đối với bản thân nam nữ ưu tú mà nói, sự kỳ vọng của bọn họ đối với
đối tượng của mình cũng sẽ không giống.
Người bình thường sẽ cân nhắc đến các phương diện như thu nhập công việc,
bối cảnh gia đình, năng lực cá nhân của đối tượng, nhưng bọn họ đã giải quyết
xong nhu cầu cần thiết trên phương diện sinh hoạt thì càng để ý đến việc đối
tượng của mình sẽ mang lại giá trị gì trên phương diện tinh thần và cảm xúc.
Cho nên phú hào thích bình hoa đơn giản, phú bà thích trai trẻ nũng nịu.
Nói cách khác, Pall biết mình bây giờ vội vã truyền thụ cho Eunice, không chỉ
sẽ không mang lại tác dụng thực tế … có lẽ sẽ tạo thành hiệu quả trái ngược,
làm không cẩn thận thì ngày nào lúc Karen trở về, chắt chắt chắt chắt gái bảo
rằng đang bế quan chuẩn bị đột phá cảnh giới, nên không rảnh ra tiếp đón!
Lúc đầu người ta chung sống đang rất dễ chịu, một người nguyện ý gánh hết tất
cả trách nhiệm, quả thật cũng đã làm được như thế, một cái khác không quan
tâm cái gì gọi là "Độc lập" và "Giá trị" bản thân, cực kỳ hưởng thụ loại cảm
giác được che chở bảo bọc này, mình cưỡng ép muốn cho Eunice nắm giữ và
đột phá năng lực của gia tộc, có thể sẽ phản tác dụng mà để cho tình cảm giữa
cả hai xuất hiện mâu thuẫn?
Con mèo nhỏ đã sống hai trăm năm và hay đọc tiểu thuyết tình yêu lúc rảnh rỗi,
trong lúc này chìm vào mê mang vì sự bất đồng giữa hiện thực và tiểu thuyết.
Trên đường Connor đi tìm Karen, đi ngang qua cái lồng của Sói Bão Mombas,
Mombas ngẩng đầu nhìn về phía Connor:
"Rống!"
Connor đưa hai tay để lên trên mặt mình, nhìn về phía Sói Bão:
"Hù!"
Sói Bão bỗng nhiên cảm nhận được linh hồn run rẩy, lập tức cuộn mình rút vào
trong góc: "Ô ô ô …"
Connor tìm thấy Karen, lúc này Karen cũng vừa mới tỉnh giấc, cái giấc ngủ này
thật sự rất dễ chịu, làm cho anh có chút không nhịn được mà muốn hỏi xin cha
mẹ của Ashley một ít lông vũ của Tiên Đế để mang về làm trầm hương hỗ trợ
giấc ngủ.
Karen nắm tay Connor trở lại phòng thí nghiệm, Pall trực tiếp nhảy lên trên bả
vai Karen ngồi xuống, nói với Connor:
"Được rồi, ngươi đã đến nơi này biết bao nhiêu lần rồi, mau đi vào kiểm tra cơ
thể đi."
Karen nhìn về phía Philomena, nhận ra rằng Philomena cũng không thông báo
trước.
"Lần này không phải là dắt nó đi kiểm tra, là cô đi vào để làm kiểm tra."
"Ta đi kiểm tra?" Pall hơi nghi ngờ một chút mà nhìn Karen.
"Ừm, cô đi kiểm tra, sau khi kiểm tra nếu không có vấn đề gì thì có thể chuẩn bị
bắt đầu giải phẫu."
"Giải phẫu? Giải phẫu cái gì?" Lúc Pall hỏi thì mắt mèo bắt đầu dần dần trợn to,
ria mèo trên mặt cũng dựng lên "Chẳng lẽ…."
Karen hỏi Philomena: "Có biết pha cà phê không?"
Philomena lắc đầu, sau đó suy tư, lại rất chân thành mà đáp lời: "Richard biết.”
Connor nói: "Ta biết."
"Sao ngươi lại biết?" Karen hỏi.
"Chị Pall đã từng dạy, chị Pall có nói rằng, thục nữ quý tộc ưu nhã cần phải nắm
giữ kỹ xảo để pha cà phê."
"Khục … meo."
Đó là do cô ta muốn ngươi pha cà phê giúp.
Karen xoay người dặn dò Connor: "Chờ đến lúc phía bên trong thông báo cuộc
giải phẫu kết thúc, ngươi đi pha cà phê đi."
Ngay sau đó, Karen lại đưa tay sờ sờ phía sau lưng Pall, Pall theo thói quen
dùng cái đuôi của mình quấn lên tay Karen.
Karen nói:
"Chờ sau khi giải phẫu xong thì cô có thể tự tay bưng tách lên mà uống cà phê."